Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 29: Sợ rồi Lửng Mật Ca

"Tinh hoa sinh m·ạ·n·g của ta, đối với lũ động vật này có sức hấp dẫn thật sự không bình thường chút nào." Cành cây rung lắc, Ngu Tử Du cũng không vội nhỏ xuống. Lúc này, kẻ ở gần tinh hoa sinh m·ạ·n·g nhất lại là Hôi Lang mình đầy th·ư·ơng t·íc·h, cũng không nhịn được sự mê hoặc trước mắt. Nó há to miệng định c·ắn tới."Bốp" Một tiếng, Hôi Lang còn chưa kịp phản ứng thì cả thân đã bay ra xa một mét, đ·ậ·p mạnh vào lồng cây."Ô ô..." Bừng tỉnh sau tiếng nức nở, Hôi Lang ngã xuống đất muốn đứng lên nhưng lại loạng choạng, toàn thân mềm nhũn ra. Cùng lúc đó, m·á·u đỏ tươi theo v·ết t·hư·ơng trên miệng nó lan ra. Trong khoảnh khắc, mùi m·á·u tanh nồng át đi hương thơm của tinh hoa sinh m·ạ·n·g."Ta không cho ngươi, ngươi không được phép muốn." Không quan tâm Hôi Lang có nghe được hay không, Ngu Tử Du lạnh lùng nói."Chủ... nhân, người như vậy có phải hơi hung bạo rồi không?" Nhìn Hôi Lang ở đằng xa liếm láp v·ết t·hươ·ng, vẻ mặt vô cùng ủy khuất, Hà Thanh Nhi đang ngồi trên ngọn cây, kiễng chân cũng không nhịn được lên tiếng."Hung bạo?" Thấy có chút buồn cười, tâm tình Ngu Tử Du cũng khá hơn, sau đó lại lắc lắc cành giải thích: "Động vật biến dị rất khó thuần phục, nhất là lũ sói, lại càng kiêu ngạo, nếu ta không hung bạo một chút thì..." Chưa dứt lời, cành của Ngu Tử Du đột nhiên vung ra, kéo theo một tiếng xé gió chói tai. "Thình thịch", một tảng đá lớn bị cành của hắn đánh gãy làm đôi, lộ ra vết cắt nhẵn nhụi như gương."Không hung bạo, thì thứ chờ đợi bọn chúng chỉ có một kết cục." Nói xong, Ngu Tử Du lại dồn sự chú ý vào Hôi Lang đang nức nở khe khẽ ở đằng xa. Nhưng không thể không nói, sau khi bị Ngu Tử Du dạy dỗ một trận, con Hôi Lang này cuối cùng đã hiểu chuyện. Dù cho đang đói khát đến cực điểm, dù có tinh hoa sinh m·ạ·n·g trước mắt, nó vẫn vùi đầu xuống đất, không hề liếc mắt một cái. Đương nhiên, không phải không ngắm, mà là không dám. Dù sao, cành quất của Ngu Tử Du cũng không hề nhẹ nhàng. Một roi đánh gãy xương Hôi Lang cũng không phải không thể. Cười nhẹ vài tiếng, Ngu Tử Du lại bắt đầu trêu chọc. Cũng may, con Hôi Lang này không làm hắn thất vọng, thật là hiểu chuyện."Hiểu chuyện là tốt rồi." Nói rồi, Ngu Tử Du mới khống chế để tinh hoa sinh m·ạ·n·g nhỏ xuống. Tí tách... Theo từng giọt tinh hoa sinh m·ạ·n·g nhỏ xuống, các con vật còn lại đều mở to mắt nhìn, mấy con nóng nảy còn muốn lao tới. Nhưng ngay lập tức, "Bá, bá, bá..." Theo rễ cây vung lên, một con Dã Ngưu đã lao ra khỏi lồng cây, kéo lê trên mặt đất hai ba mét. Còn con khỉ vàng kia không kìm chế được càng bị lộn nhào, từ trên cành cây rơi xuống đất. Xem ra, nó cũng bị dọa không ít. Động vật rất đơn thuần. Dù cho có linh trí, không trải qua huấn luyện bài bản thì rất khó mà thật sự suy nghĩ được. Bây giờ bọn chúng, giống như những đứa trẻ, như một tờ giấy trắng. Hiểu được điểm này, Ngu Tử Du mới có thể nắm chắc để bọn chúng phải phục tùng. Nhưng có nắm chắc thì có nắm chắc, nếu như dạy mãi không sửa thì Ngu Tử Du cũng không ngại ra tay s·á·t s·i·nh. Nghĩ như vậy, cành cây của Ngu Tử Du đã vung tới bầu trời phía trên mật quán của Lửng m·ậ·t Ca."Bá, bá..." Phát ra những âm thanh xé gió chói tai, cành cây bay lượn một vòng trên đầu Lửng m·ậ·t Ca."..." Không nói một lời, rụt cổ lại, Lửng m·ậ·t Ca quyết đoán rúc thân vào trong hang. Lửng vốn dĩ là mãng. Nhưng Lửng m·ậ·t Ca không ngốc. Hơn nữa, Lửng m·ậ·t Ca sở dĩ mãng, là vì kết cấu mắt của nó hơi giống ngỗng, con vật lớn trong mắt nó với hình thể của nó không chênh lệch là bao. Vì vậy, dựa vào phòng ngự không kém của mình, lại không sợ độc, Lửng m·ậ·t Ca tự nhiên sẽ mãng đến mức cực hạn. Có một câu nói hay: "Bình thường mặc áo choàng trắng bạc, trên đất Phi Châu ta là kẻ hung hăng nhất cả đời trong chinh chiến..." Nói chính là sự mãnh mẽ của Lửng m·ậ·t Ca. Nhưng giống loài mãng như vậy, kết cục lại không tốt đẹp hơn chút nào, suýt nữa tự làm mình diệt vong. Điều này quả là đúng với một câu: Không sợ ch·ế·t nên luôn bị làm c·h·ết. Còn sự mãng của Lửng m·ậ·t Ca trước kia có vẻ không còn tác dụng ở thời đại này. Quan s·á·t kẻ địch bằng mắt có thể là một phương thức, nhưng vấn đề là, bây giờ Lửng m·ậ·t Ca đã có thêm một cách cảm nhận kẻ địch nữa. Đó là cảm nhận linh khí, dựa vào nồng độ linh khí để p·h·án đ·oán sức mạnh của kẻ địch. Động vật biến dị ít nhiều đều có năng lực này. Và bây giờ, trong cảm giác của Lửng m·ậ·t Ca, bụi liễu cách đó không xa có nồng độ linh khí như một ngọn lửa, đáng sợ đến cực điểm. Mà nó, chẳng khác gì một đốm lửa nhỏ. Chênh lệch lớn như vậy, tự nhiên khiến Lửng m·ậ·t Ca có chút kinh sợ. Vì vậy, không cần suy nghĩ nhiều, chuyện đầu tiên khi Lửng m·ậ·t Ca b·ị b·ắt chính là chạy, chạy trối c·h·ế·t. Cái này... thật sự không thể trêu vào. Nó không muốn giống như cha mẹ mình, không biết sống chết đi tìm quái vật đ·á·nh nhau, rồi trong một nháy mắt biến m·ất hoàn toàn, ngay cả tiếng kêu cũng không kịp phát ra.
Ps: -(*^^* ) Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, cảm ơn. Còn về hai nữ, Thanh Nhi không nói, tên còn lại, ta nhất định sẽ không để cho nàng trở thành đ·ộ·c điểm. Có Thanh Nhi tinh thần tăng cường, có thể dùng chung một thân thể, giống như là Thanh Nhi trở thành nhân cách bên trong con người kia, hơn nữa còn là một nhân cách cường đại hơn rất nhiều, muốn thao túng song trùng nhân cách thì rất dễ. Tiếp theo, ta sẽ cố gắng chỉnh sửa tình tiết, xin mọi người yên tâm. . . Hai chữ Thánh mẫu, còn cách ta rất xa, đừng lo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận