Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 100: Sương mù thú đáng sợ (canh thứ tư )

Chương 100: Sương mù thú đáng sợ (canh tư) Trí huyễn - cảm giác mê người, làm loạn thần thức.
Mà ở hạng năng lực này tăng lên đến cấp Lv 2, càng có thêm khả năng đơn giản ảnh hưởng tinh thần người khác, thậm chí đủ sức bóp méo trí nhớ của họ.
Trước đây, Ngu Tử Du vốn muốn mượn loại lực lượng này để trốn tránh bản thân.
Nhưng sau đó nghĩ lại, dù bóp méo ký ức cũng có khả năng khôi phục, ngược lại càng thêm khó lường.
Vì vậy, năng lực này rất ít khi được Ngu Tử Du sử dụng.
Nhưng bây giờ thì khác.
Trong lòng cười thầm, không khí khẽ rung lên.
Trong im lặng, một sức mạnh vô hình trong nháy mắt bùng nổ.
"Hống..."
Cùng với một tiếng gầm rú rất đáng sợ, trên bầu trời, con Cự Hổ với đôi cánh mây dài hơn hai mươi mét bỗng nhiên như bị tác động, vẻ mặt trở nên rất vi diệu.
Nếu quan sát kỹ hơn, sẽ phát hiện vẻ đần độn trước đó của Vân Dực Hổ đã biến mất.
"Hống..."
Tiếng gầm thét vang lên, sương mù thú Vân Dực Hổ chậm rãi há miệng.
Ngay lúc đó, Bạch Hổ chợt nhận ra cảm giác nguy hiểm tăng lên gấp bội.
Đúng vậy, tăng lên gấp bội.
Không hiểu vì sao lại tăng lên kinh khủng như vậy, nhưng cảm giác nguy hiểm nồng nặc khiến lông gáy của Bạch Hổ dựng đứng lên.
Ngước mắt nhìn, Bạch Hổ thấy trong cổ họng sương mù thú khóa một luồng gió xoáy.
"Hống..."
Một tiếng gầm vang, Bạch Hổ vô thức nhảy lên.
Cùng lúc đó, một cơn lốc xoáy long trời lở đất giống như lúc trước đổ xuống mặt đất.
"Ầm ầm"
Cùng với tiếng nổ long trời lở đất, sức mạnh bạo phát vượt xa mấy lần, thậm chí mấy chục lần so với trước.
Mặt đất rung chuyển, mây mù tan tác.
Trong chốc lát, toàn bộ chiến trường như bị một trận động đất nhỏ.
Ngước mắt nhìn, Bạch Hổ kinh hãi phát hiện trên mặt đất có một cái hố sâu mấy chục thước.
"Ách...."
Đồng tử co rút lại, Bạch Hổ nhìn cảnh tượng này có chút không dám tin.
Cùng một chiêu, vừa nãy còn không phá được phòng ngự của hắn.
Vậy mà sao trong chớp mắt đã dễ dàng đánh thủng mặt đất?
Không nghĩ ra.
Thật sự không nghĩ ra.
Nhưng lúc này, Bạch Hổ không nhận ra được rằng, những gì nó thấy có thật hay không?
Ở một góc khác, Ngu Tử Du lại thích thú quan sát. Bạch Hổ đang hoảng loạn tránh né.
Thật ra, sương mù thú Vân Dực Hổ không thể tạo ra Hơi thở đáng sợ như vậy.
Nhưng điều này không có nghĩa là Ngu Tử Du không làm được.
Nhờ vào năng lực trí huyễn, cảm giác của Bạch Hổ đã bị che mắt, Vân Dực Hổ vẫn là Vân Dực Hổ, cơn lốc xoáy phun ra vẫn là cơn lốc xoáy cũ.
Nhưng khi cơn lốc xoáy hạ xuống mặt đất, rễ cây ẩn sâu dưới lòng đất trong chốc lát đã theo cơn lốc xoáy phun ra.
Điều Ngu Tử Du phải làm chỉ là lợi dụng trí huyễn ám chỉ Bạch Hổ - rễ cây là một phần của sương mù dày đặc.
Nói cách khác, những gì Bạch Hổ thấy chỉ là sương mù dày đặc.
Còn những gì Ngu Tử Du thấy lại là những rễ cây như những con độc xà đen ẩn trong sương mù, lập tức giết ra.
"Hô..."
Thở ra một hơi, khóe miệng Ngu Tử Du hơi cong lên.
Không thể không nói, năng lực trí huyễn thật sự quá quỷ dị.
Can thiệp tư tưởng sinh vật, từ đó ảnh hưởng đến nhận thức của chúng.
Thủ đoạn quỷ dị như vậy lại kết hợp với sương mù thú - tồn tại do Ngu Tử Du tự tay tạo ra... Thật sự đáng sợ.
Cười hắc hắc, Ngu Tử Du hiếm khi thả lỏng.
Thí nghiệm đã kết thúc.
Sơ bộ đánh giá là thành công.
Cụ thể, cần phải kiểm nghiệm lại trên thực tế.
Nhưng trước đó, nhìn con Bạch Hổ đang đứng cách đó không xa, cảnh giác nhìn chằm chằm vào sương mù thú Vân Dực Hổ, Ngu Tử Du không khỏi lắc đầu:
"Đúng là một con hổ ngốc."
Thở dài, Ngu Tử Du thấy IQ của con hổ này mà sốt ruột.
Những sinh vật khác, thậm chí con người, không nhìn ra được là vì hoàn toàn không biết gì.
Còn hắn, biết rõ có thể thao túng sương mù dày đặc, vậy mà vẫn không phát hiện ra bản chất của sương mù thú.
"Ai~"
Bất đắc dĩ lắc đầu, Ngu Tử Du vung cành cây.
Trong chốc lát, trước sự kinh ngạc của Bạch Hổ, sương mù thú tan biến, chỉ còn một làn sương dày đặc bao phủ khu rừng, thỉnh thoảng lại có vài tiếng gió rít như tiếng gầm của thú dữ...
.....
Ban đêm, Màn đêm mông lung, thung lũng Bắc Vũ vẫn tĩnh mịch như cõi chết.
Nhưng đêm nay, không chỉ Bạch Hổ mà nhiều người hơn, thậm chí cả dã thú biến dị đều thấy sự tồn tại của sương mù thú.
"Hô..."
Tiếng gầm gừ viễn cổ vang vọng, từng con dã thú hình sương mù đi ra từ làn sương dày đặc, lảng vảng xung quanh thung lũng.
"Thần Thụ, đại nhân đang làm gì vậy?"
Nhìn một con vật hình như Lửng mật từ xa, Ngàn Cầm tò mò hỏi.
Mấy con dã thú hóa sương này có chút kỳ lạ.
Đúng vậy, kỳ lạ.
Trông chúng rất linh hoạt, cứ như có sinh mạng, nhưng khi cô chạm vào, chúng lại biến thành sương mù rồi tan giữa rừng.
Một lát sau, trước con mắt kinh ngạc của cô, làn sương đó lại kéo dài ra thành hình dạng ban đầu.
"Ách..."
Kinh ngạc không nói nên lời, Ngàn Cầm quay đầu thì thấy Thanh Cương đang khoanh tay, mặt mày nghiêm trọng nhìn từng con dã thú sương mù.
"Thanh Cương, ngươi sao vậy?"
Tiến lại gần, Ngàn Cầm ngạc nhiên hỏi.
"Không, không có gì."
Lắc đầu, Thanh Cương vẫn chăm chú nhìn xoáy khí sương mù giữa không trung.
Trong mơ hồ, tiếng gầm viễn cổ vang lên từ xoáy khí khổng lồ.
Nghe tiếng hú đó, Thanh Cương mới thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên là Thần Thụ đại nhân, tạo ra những thứ kỳ lạ!
Đúng vậy, thứ kỳ lạ.
Rõ ràng có hình dạng, nhưng lại ngưng tụ không tan, công kích vật lý đơn thuần khó có thể làm hại.
Nghĩ đến buổi sáng ở ngoài hẻm núi Bắc Vũ, khi thấy con cáo sương mù cắn đứt cây, con cự long sương mù chỉ cần phun ra một hơi là thổi bay cả người, ánh mắt Thanh Cương càng thêm kinh ngạc.
Loại dã thú sương mù này thật sự là một tồn tại kỳ quái – chỉ có nó làm hại được ngươi, còn ngươi thì không làm gì được nó.
Ps: Cầu hoa tươi Phi Hồng nhận lỗi, ngủ trưa một giấc tỉnh lại đã 8h tối, đừng nói mười chương, bảy chương còn khó khăn.
Khái khái... Không nên thức đêm gõ chữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận