Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 162: Yêu Nhiên nữ nhân (canh thứ ba )

"Thật sao?" Nghe người phụ nữ châm chọc, mọi người cũng đều im lặng. Nhất thời, cả tiểu đội có chút nghẹn lời. Đúng là như thế, đây chính là số mệnh của bọn họ. Chẳng có bao nhiêu tiền. Giống như những nhân vật lớn kia, chỉ cần mở miệng một cái… Mà lúc này, dường như đã nhận ra không khí quỷ dị, người đàn ông thô lỗ trong đội cũng khoát tay, giả vờ không để ý nói: “Nghĩ gì thế?” “Lấy tiền tài của người ta thì phải trừ tai họa cho người ta.” “Hơn nữa, cái Mê Vụ Đại Sơn này có thể có nguy hiểm gì, cũng chỉ có mỗi con cự ngạc thời tiền sử kia thôi…” Nghe vậy, một giọng nói lạc lõng vang lên: “Ơ… Ngươi không biết tin đồn gần đây sao?” “Tin đồn? Tin đồn gì?” Khá ngạc nhiên, người đàn ông thô lỗ cũng có chút mông lung. “Mê Vụ Đại Sơn đã bị liệt vào khu vực nguy hiểm màu đỏ, có tin nói bên trong có thể tồn tại sinh vật không biết giống như là sương mù vậy?” “Ơ…” Sắc mặt hơi cứng đờ, người đàn ông thô lỗ cũng ngạc nhiên nhìn về phía những lớp sương mù bao phủ núi lớn. Nói thật, hắn đúng là không biết. Hắn là người lâm thời được gọi vào đội. Chỉ vì thiên phú của hắn là hệ cường hóa, có thể tạo thành chiến lực tốt. Nhưng cụ thể thì đừng nói đến nhiệm vụ, ngay cả về Mê Vụ Đại Sơn hắn cũng không hiểu rõ lắm. Mà bây giờ, nhìn những lớp sương mù tràn ngập núi lớn này, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ hoài nghi. Những sương mù này, sẽ hình thành sinh vật? Sao có thể? Loại chuyện trái với lẽ thường này, sao lại có thể tồn tại…. Mà ngay lúc gã thanh niên thô lỗ tràn đầy nghi ngờ thì cách bọn họ không xa. “Oanh” Sương mù xoay tròn, biến thành một xoáy nước cao bằng một người. Ngay sau đó, một thân ảnh trông có vẻ đơn bạc hiện ra. Dây leo đỏ thẫm, chập chờn trong sương mù. Dung nhan xinh đẹp, cũng lạnh như băng. “Cái gọi là khảo nghiệm, chính là bọn họ sao?” Tiếng nói nhỏ nhẹ, ánh mắt Kinh Cức cũng nhìn về phía thân ảnh rất nhỏ bé cũng đang hiện lên trong xoáy nước của sương mù kia – Hoàng Kim Kiến. “Bọn họ đã đặt chân vào vòng trong rồi, cũng đến lúc dọn dẹp.” Nói đến đây, Hoàng Kim Kiến hai tay khoanh trước ngực, lại trầm giọng bổ sung: “Ta không hy vọng thấy bọn chúng còn sống sót.” Nghe giọng của Hoàng Kim Kiến, Kinh Cức bỗng khẽ nhếch khóe môi, thăm dò nói: “Ngươi có vẻ rất căm thù loài người?” “Căm thù loài người?” Giống như nghe được chuyện gì nực cười, Hoàng Kim Kiến cũng không khỏi hừ lạnh vài tiếng, sau đó lại lạnh lùng nhìn Kinh Cức: “Nếu như ngươi cảm nhận được, từ khi ngươi có ý thức, đã trở thành tài liệu của loài người, mỗi ngày nỗi sợ lớn nhất là khi mở mắt ra, nhìn thấy từng tộc nhân bị loài người tàn nhẫn làm thịt, ngươi sẽ hiểu thôi.” Mà lúc này, giống như nghĩ đến điều gì, kiến lại không khỏi châm chọc nói: “Ta lại quên mất, ngươi dường như cũng là một con người.” “Đó là trước kia.” Nghe Hoàng Kim Kiến châm chọc, mặt tươi cười của Kinh Cức khẽ biến, vội vàng đính chính. “Trước kia thì cứ cho là trước kia. Bất quá, ngươi tốt nhất nên hiểu rõ, bây giờ nếu như ngươi bị người ta phát hiện, kết quả của ngươi chắc chắn sẽ thê thảm gấp trăm ngàn lần ta.” Dứt lời, Hoàng Kim Kiến cũng không nhìn nữa sắc mặt phức tạp của Kinh Cức, xoay người hòa vào làn sương mù dày đặc… ….. Mà lúc này đây, Nắm chặt tay, sắc mặt Kinh Cức cũng là thay đổi liên tục. Không thể không nói, lời của Hoàng Kim Kiến, đối với nàng vẫn còn có chút tác động. Chí ít, chút kiên trì cuối cùng trong lòng Kinh Cức cũng đã lần nữa dao động. Nhưng ngay sau đó, như là nghĩ tới điều gì, ánh mắt của Kinh Cức chợt dời đến tiểu đội loài người cách đó không xa, trong đôi mắt lại càng hiện lên sự khinh miệt. “Có lẽ, là ta đã nghĩ nhiều rồi.” Vừa nói, Kinh Cức cũng thu hồi dây leo nhẹ nhàng chập chờn trong không trung. Sau đó, nhấc chân đi về phía trước… …. “Phanh, phanh, phanh…” Tiếng bước chân thanh thúy vang lên trong sương mù, sắc mặt các thành viên trong đội đều khẽ biến. Liếc nhìn nhau, ánh mắt của bọn họ cũng hẹn mà cùng hướng về nơi phát ra âm thanh. Chớp mắt, trong đôi mắt ngạc nhiên của họ, một bóng người hình dáng con người hiện lên trong sương mù dày đặc. “Là người?” Trong tiếng kinh nghi, người đàn ông thô lỗ không khỏi mở to mắt nhìn. Ở cái Mê Vụ Đại Sơn này, hóa ra lại gặp được người, điều này thật sự quá may mắn. Phải biết rằng, Mê Vụ Đại Sơn giống như mê cung, trong lớp sương mù bao phủ, lại có thể gây loạn ngũ quan, người bình thường có thể không bị lạc đã là tốt lắm rồi. Về phần bọn họ bảy người, cũng vì có những siêu năng đặc biệt, mới không bị mất phương hướng ở Mê Vụ Đại Sơn. Như vậy, gặp được người ở Mê Vụ Đại Sơn, quả thật không phải chuyện bình thường. Mà ngay lúc này, cái bóng dáng trong sương mù kia cũng dần rõ ràng. Là một người phụ nữ. Nàng có vóc người cao gầy, mái tóc dài đỏ như máu. Bất quá, thứ khiến người khác chú ý nhất vẫn là bộ lá che trên người nàng, vòng một đầy đặn phập phồng, khiến người ta mơ màng tới núi non. “Cô lỗ” Không chịu thua kém nuốt một ngụm nước bọt, người đàn ông thô lỗ cũng lau mép. Không thể không nói, đối với loại phụ nữ ăn mặc như vậy, hắn thật không có sức chống cự. Có điều, chớp mắt, ánh mắt của gã thô lỗ lại bị kéo lên. Thấy rõ khuôn mặt tinh xảo, Đúng vậy, là tinh xảo. Bất quá, vẻ tinh xảo này, nếu so với thần sắc hiện tại của người phụ nữ, không nghi ngờ gì là còn kém ba phần. Mắt nàng thoáng ánh lên vẻ mỉm cười, môi đỏ mọng khẽ nhếch, khóe miệng xinh xắn hơi cong lên, phảng phất đang dụ dỗ người ta yêu thương. “Ơ….” Mặt hơi ửng hồng, người đàn ông thô lỗ rồi lại chú ý tới người phụ nữ này, dường như không mặc quần, ngược lại là những chiếc lá bao lấy đôi chân ngọc. Càng khiến hắn trợn tròn mắt chính là, nàng hóa ra lại đi chân đất, nhìn kỹ lại, đôi chân ngọc này phảng phất như đang quyến rũ, phát ra sự mời gọi vô thanh. Nhưng mà, đúng lúc này, không đợi hắn lên tiếng, một giọng chua loét vang lên trong sương mù: “Hừ, chưa từng thấy đàn bà à? Lại coi bà đây không tồn tại hả?” Trong tiếng hừ lạnh lẽo, người phụ nữ duy nhất trong đội, cũng bước lên trước hai bước, quan sát kỹ lưỡng Kinh Cức vừa xuất hiện trong sương mù. “Ôi, ta còn nói sao mấy người đàn ông lại đờ ra như vậy, hóa ra là thấy cái đồ yêu diễm đê tiện…” Vừa nói, ánh mắt của người phụ nữ này nhìn về phía Kinh Cức không khỏi lộ ra vẻ ghen tị. “…” Không nói gì, Kinh Cức chỉ im lặng nhìn. Ngay lúc này, giống như ý thức được điều gì, một trung niên nhân trong tiểu đội bảy người này, chợt biến sắc mặt, quát lên: “Các ngươi nhìn kỹ một chút, ta cảm thấy người phụ nữ này có gì đó không bình thường.” Nói rồi, ánh mắt của ông ta đã tập trung vào dây leo quấn quanh người phụ nữ này. Không hiểu sao, ông ta cảm thấy những dây leo này như có sự sống vậy. “Không bình thường, có hả?” Tùy tiện trả lời qua loa, người đàn ông thô lỗ chợt bước lên mấy bước, cười hỏi: “Này, ngươi cũng đi lạc hả?” Nói vậy, ánh mắt của người đàn ông thô lỗ lại không nhịn được mà lướt trên người Kinh Cức, tay phải cũng không tự chủ được mà đưa về phía vai của Kinh Cức. Đẹp, Thật đẹp. Nếu có thể… Chẳng phải là… Giống như là nghĩ đến điều gì, trên mặt người đàn ông thô lỗ xuất hiện nụ cười mà đàn ông đều hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận