Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 463: Cự Tượng oai (phần 2 )

Cách Ma Đô không xa, một thành phố nọ đã bị nước biển bao phủ hơn phân nửa. Có thể thấy rõ bằng mắt thường, mực nước dâng cao đến 3-4 mét, che lấp vô số đường phố. Trong những con phố đó, các sinh vật biển biến dị gầm thét, lao xao. Thế nhưng, so với những Ngư Quái biến dị cấp thấp này, thứ đáng sợ thực sự là những đợt sóng lớn cao hàng trăm mét ở đằng xa. Và trong lòng những con sóng, "hống, hống, hống...", từng tiếng gào thét vang lên, hết con quái vật lớn này đến con khác trồi lên từ biển.
Hải Thú, một chủng tộc hung tàn nhất trong thất tộc biển sâu. Nhưng do Nghịch Tiến biến hóa, chủng tộc này có chỉ số IQ thấp kém, thậm chí không thể giao tiếp tinh thần. Mắt đỏ ngầu, gai nhọn dữ tợn... Trông chúng hệt như quái vật. Không phải trông như mà chúng chính là quái vật, những con quái vật thực sự, tồn tại chỉ để hủy diệt. Nếu không phải chiến lực của chúng quá kinh người, thì đến cả hiền giả của Hải Tộc cũng không muốn giữ chúng lại. Có thể thấy bọn chúng tàn bạo đến mức nào.
Đúng lúc này, tiếng xiềng xích leng keng vang lên từ hư không. Nhìn theo hướng tiếng động, vô số người hoảng sợ khi thấy một con cự thú dữ tợn giống nhện đang lao tới theo con sóng. Xung quanh nó phủ đầy gai nhọn, tựa như một con nhím nổi giận. Nhưng nó lại có tám cái móng vuốt khổng lồ đáng sợ... Ở cổ nó, lại có một sợi xích sắt lớn.
"Hải Thú chi vương..." Tiếng thì thào cất lên, một bóng hình xinh đẹp với mái tóc đen óng xuất hiện trên đỉnh một tòa cao ốc. Nàng là Kiêu, cũng là người đầu tiên phát hiện Hải Thú xâm lấn. Tuy nhiên, đối mặt với triều dâng Hải Thú với kích cỡ thế này, đừng nói nàng, ngay cả Ma Đô cũng không chống đỡ nổi.
Nhưng dưới sự ngầm đồng ý của một số tầng lớp cao ở Ma Đô, Kiêu, một người trẻ tuổi đã chủ động dẫn quân chủ lực triều dâng Hải Thú ra vùng ngoại ô, để giữ lại chút hy vọng sống cho Ma Đô. Nhờ vào thiên phú không gian, Kiêu đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo. Chỉ là, khi nhìn thành nhỏ tiêu điều xác xơ này, sâu trong mắt Kiêu thoáng hiện một tia không đành lòng.
"Xin lỗi..." Trong tiếng nỉ non khe khẽ, Kiêu đầy hổ thẹn. Nhưng nàng không có lựa chọn nào khác. Xung quanh Ma Đô đều là thành phố, dù có dẫn Hải Thú chi vương tới đâu thì cũng đều có sinh linh phải chịu cảnh nước sơn hẻo lánh. Nàng có thể làm, chỉ là lấy số ít hy sinh, đổi lại sự sống cho đại đa số. Dù rằng số ít này, đều vô tội. Nhưng so với việc đại đa số bị diệt vong thì đây là một cái giá đáng.
Nghĩ vậy, Kiêu cắn răng, hai ngón tay chụm lại thành kiếm, một lần nữa chém ra.
"Răng rắc..." Một luồng tơ đen từ không gian lan rộng ra, khi đến gần Hải Thú chi vương đã biến thành vết nứt màu đen dài hàng chục mét. Không Gian Trảm, một thủ đoạn công phạt cường đại nhất trong cùng giai. Dù Kiêu chỉ có thực lực siêu phàm nhị giai, nhưng một đòn thế công này vẫn hấp dẫn sự chú ý của Hải Thú chi vương.
"Hống..." Một tiếng gào thét, cuốn lên sóng âm ngập trời. Có thể thấy rõ bằng mắt thường, sóng âm tầng tầng khuếch tán, khiến cho vô số công trình kiến trúc của Hải Thú nghiền nát... Tiếng tê minh kinh khủng dường như muốn nghiền nát tất cả, dù ở xa cũng cảm giác như tai bị chấn động, có cảm giác mất thính giác.
Đúng lúc này, như nhận ra điều gì đó, sắc mặt Kiêu chợt thay đổi. Ngước mắt, chỉ thấy cả bầu trời tối sầm lại. Nhìn kỹ mới hay, thì ra đây lại là một con cự thú dữ tợn. Giống một con Rùa biển khổng lồ. Nhưng so với Rùa biển, nó toàn thân phủ đầy gai nhọn, mắt đỏ như máu. Gai nhọn khắp mình, dường như chính là tiêu chí của Hải Thú. Không phải dường như mà chính xác hơn, tàn bạo, xấu xí mới là tiêu chí của Hải Thú.
"Hô..." Thở một hơi thật sâu, nhìn con Rùa biển dữ tợn đang lao tới, thân ảnh Kiêu chậm rãi biến mất. Trong tích tắc, khi xuất hiện lần nữa, Kiêu đã ở ngoài ngàn mét. Nhưng đúng lúc này.
"Ầm ầm..." Một tiếng nổ lớn, tòa cao ốc mà Kiêu vừa đứng, cùng với khu vực xung quanh đã biến thành phế tích, tạo thành một cái hố lớn giống như hạt nhân. Đồng thời, sóng xung kích khủng khiếp cuồn cuộn cuốn đi các công trình kiến trúc xung quanh. Dư ba đáng sợ khiến Kiêu có chút đứng không vững.
"Tàn bạo, xấu xí, và ta cảm thấy cần phải thêm một từ nữa để hình dung, đó là mạnh mẽ đến khiến người ta kinh sợ." Trong tiếng nỉ non nhỏ, nhìn con cự thú dữ tợn đang tung hoành khắp thành phố, sắc mặt Kiêu trở nên nặng trịch.
Đúng lúc này, như phát hiện điều gì, mắt Kiêu khựng lại. Nhìn kỹ lại, hóa ra không biết từ khi nào đã xuất hiện một con Tiểu Tượng giống như ngọc trắng. Con Tiểu Tượng này, chỉ cao ngang con nghé, trông rất đáng yêu. Không hiểu sao quanh nó lại có mây mù bao phủ. Và một điều khiến Kiêu ngạc nhiên là, Tiểu Tượng này lại lơ lửng giữa không trung...
"Ụm bò ò..." Một tiếng kêu dài, hình thể con Tiểu Tượng ngọc trắng lớn lên theo gió. Trong mấy hơi thở ngắn ngủi, nó đã cao đến mười mét. Xét riêng về hình thể, nó không hề nhỏ so với bốn con Hải Thú siêu phàm cấp ba.
"Ụm bò ò..." Lại một tiếng kêu dài, hình thể con dã thú biến dị đã hóa thành cự tượng lần nữa tăng trưởng. Nhưng điều khiến người ta kinh hãi hơn là, Kiêu lại nghe được một ý cảnh cáo trong những tiếng kêu đó. Đúng vậy, cảnh cáo, mà còn mang theo ý xua đuổi. Chỉ là, khi nhìn thấy con dã thú biến dị kỳ quái vừa xuất hiện này, tất cả Hải Thú dường như phát hiện con mồi, mắt chúng nóng rực lên.
Trong chớp mắt, "hống, hống..." Cưỡi trên những con sóng dữ, tất cả Hải Thú lao về phía Cự Tượng.
"Oanh..." Tiếng nổ lớn đột ngột vang lên, lấn át cả sự ồn ào của thành phố. Ngước mắt nhìn, hóa ra là một con Hải Thú siêu phàm cấp ba, bị cái vòi của Cự Tượng đánh văng ra xa. Nhưng đó mới chỉ là sự bắt đầu. Hành động của con Hải Thú này trong khoảnh khắc đã khiến Cự Tượng tức giận.
"Răng rắc, răng rắc..." Những tia hồ quang điện chập chờn lóe lên trong hư không, những đợt sóng linh lực đáng sợ không ngừng trào lên. Con Cự Tượng không rõ từ đâu đến, hóa ra dùng cái vòi hút mây mù trên trời.
"Oanh..." Toàn bộ mây mù trên bầu trời thành phố biến thành hình xoáy, không ngừng lao về phía vòi cự tượng. Cùng lúc đó, một luồng ba động mênh mông chậm rãi khuếch tán. Khi Kiêu kịp phản ứng lại, hô hấp cũng trở nên căng thẳng. Chỉ vì, Cự Tượng này không chỉ phun ra nuốt vào mây mù mà còn có cả lượng linh lực lớn bị biến mất trong không khí. Và cứ như vậy,
Vô số người sống sót, thậm chí cả những con dã thú biến dị đều thấy Cự Tượng toàn thân phát ra ánh linh quang nhàn nhạt... Vốn đã trắng như ngọc, nó càng trở nên Thánh Khiết hơn dưới ánh linh quang. Nhưng cùng với sự Thánh Khiết, một luồng sức mạnh khiến người ta nghẹt thở đã bắt đầu khởi động.
"Không thể nào." Tiếng thì thầm bản năng cất lên, Kiêu đã vô thức phát động độn không. Nhưng ngay khi thân ảnh Kiêu biến mất vào hư không...
"Oanh..." Cơn bão tố ngập trời quét qua toàn bộ thành phố.
Vào khoảnh khắc đó... tất cả mọi thứ trước mắt Cự Tượng đều tan thành mây khói, cả những con sóng biển cuồn cuộn đều bị bốc hơi hơn phân nửa... Còn cái gọi là thành phố... như tờ giấy, trong tích tắc hóa thành bụi, cuốn về phía vô số Hải Thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận