Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 707: Thần tính —— sơn thần (canh thứ ba )

"Tộc Titan..."
Thanh âm trầm thấp, vang vọng trong hư không sâu thẳm.
Ở thế giới phía sau mà vô số cường giả không thể thấy, Ngu Tử Du đã sớm trở về Lam Tinh, cắm rễ bản thể. Vô số rễ cây tựa giao long, không ngừng lan rộng về phía hư không sâu thẳm.
Giống như mạng nhện, chúng vá lại những khoảng trống hư không.
Từng thời từng khắc.
Mỗi giây mỗi phút.
Ngu Tử Du đều mượn sức mạnh gốc của Hư Không Thụ, hút lấy lực lượng đến từ hư không.
Mắt thường có thể thấy, Ngu Tử Du dùng Hư không làm tên không gian, đang lớn lên với tốc độ đáng kinh ngạc. Cùng lúc đó, sâu thẳm bên trong không gian mang tên Hư không, có một xoáy tròn màu tím đang không ngừng chuyển động.
Tựa như đang thai nghén, lại tựa như đang chờ đợi.
Đại Thần Thông Thiên Chi Cửu Giới của Ngu Tử Du, mỗi một không gian đều có sự thần dị. Không gian Viêm có ngọn lửa nóng bỏng và bạo liệt. Khi cần, ngọn lửa chiếu xuống đủ để bao phủ cả đại lục. Không gian Băng có băng giá lạnh lẽo và tĩnh mịch. Nếu mở cửa không gian, đủ sức biến đại dương thành băng lục. Mỗi một không gian, vừa lớn lên vừa tích lũy một sức mạnh đáng sợ.
Mà giờ, không gian lấy Hư không làm tên cũng thế.
Chỉ là lúc này.
Trong tiếng nỉ non, ánh mắt Ngu Tử Du dường như xuyên qua lớp chắn không gian, xa xăm hướng về phía Kình Thiên Cự Nhân kia.
"Tiểu gia hỏa tộc Titan à..."
Trong tiếng cảm thán, Ngu Tử Du đã hiểu rõ.
Tiểu gia hỏa tộc Titan này, chắc đã thấy Thông Thiên Tử Mãng của Ngu Tử Du, lầm tưởng Thông Thiên Tử Mãng là nhân vật mạnh mẽ của tộc Titan.
Tuy nhiên, cũng đúng thôi.
Không nói tới Thông Thiên Tử Mãng chính là nhánh kéo dài của Hư Không Thụ của Ngu Tử Du. Chỉ riêng vẻ bề ngoài của nó, thậm chí sức mạnh của nó, thực sự không khác gì tộc Titan.
Thân thể trải dài vô bờ bến,
Linh lực không cạn, không ngừng lớn lên.
Đáng sợ hơn cả là, loại khí tức hoang vu và cổ xưa, dường như đến từ thời viễn cổ.
"Tặc tặc, cũng trách sao được, tiểu gia hỏa này lầm tưởng Thông Thiên Tử Mãng là tộc Titan..."
Ngu Tử Du khẽ cười, cũng không để bụng, ngược lại còn thấy có vài phần thú vị. Dù sao, lấy giả làm thật, cũng đã đủ chứng minh bản mệnh thiên phú của hắn -- sự tiến hóa đáng sợ tuyệt đối.
"Thiên phú của tiểu gia hỏa này hình như khá tốt, chỉ là huyết mạch hơi không tinh khiết."
Quan sát Kình Thiên Cự Nhân vài lần, đáy mắt Ngu Tử Du hiện lên một tia tán thưởng. Phải biết rằng, người như hắn đã thấy là thiên phú khá tốt, có thể tưởng tượng điều này có ý nghĩa gì.
Trong lòng bật cười, Ngu Tử Du bắt đầu thúc giục linh lực.
"Hít hà..."
Một tiếng tê minh dài đến cực điểm vang lên,
"Răng rắc, răng rắc..."
Bầu trời trên đỉnh Mê Vụ Đại Sơn hóa ra vỡ vụn như mặt gương. Ngay sau đó, trước ánh mắt kinh hoàng của vô số người, một vệt tử ý vụt qua. Tinh Huy màu tím kia lấp lánh. Nhìn kỹ, chúng như vảy rồng, cứng rắn bên trong, có một vẻ uy nghiêm không nói lên lời.
"Hít hà..."
Tiếng tê minh càng lúc càng vang vọng, như xé rách màng tai người. Vô số tồn tại, linh hồn đều chấn động. Cùng lúc đó, bầu trời tan nát càng thêm khủng bố. Gần như chỉ trong một khoảnh khắc, cả ngàn mét bầu trời đều vỡ vụn.
Nhưng dù tan nát như vậy, vẫn để lộ ra thân thể màu tím không ngừng lướt qua. Trong khoảnh khắc, một sinh vật khổng lồ khó hình dung, đang du tẩu ở thế giới phía sau.
"Đây thực sự là sinh vật mà thế giới có thể dung chứa sao?"
Kinh ngạc nhìn lên trời, nơi mặt kính vỡ ra, để lộ vảy màu tím, vô số người đều kinh hãi thất thanh.
Khổng lồ,
Khổng lồ khó tưởng tượng.
Dù là con Gấu Xám biến dị 20 tầng cao kia, trước mặt nó, cũng nhỏ bé như con kiến.
Và giờ đây, một sinh vật khổng lồ như vậy dường như muốn xé rách lớp chắn thế giới.
"Răng rắc, răng rắc..."
Từng tiếng vang lên liên tiếp, thế giới dường như không chịu nổi thân thể của nó.
Nhưng mà, ngay sau khoảnh khắc.
"Hít hà..."
Trong tiếng tê minh, một giọng nói già nua vang vọng khắp Mê Vụ Đại Sơn.
"Hậu bối của ta à..."
"Vâng, ta là người gần đây thức tỉnh huyết mạch Titan, huyết mạch không được tinh khiết, mong trưởng giả thứ lỗi."
Vẻ kích động lộ rõ, sắc mặt của Áo Bố Los hơi đỏ lên. Như thể huyết dịch cũng đang sôi trào.
Nhưng đúng vậy.
Cảm nhận được khí tức quen thuộc và cổ xưa kia.
Nhìn thân thể màu tím dường như quấn lấy cả thế giới, trong lòng Áo Bố Los như trút được một gánh nặng lớn.
Tộc Titan, thực sự có cường giả cấp bậc thiên tai.
Đúng vậy, cường giả cấp bậc thiên tai.
Phải biết rằng, tộc Titan không giống những chủng tộc khác. Tên đầy đủ của tộc Titan là Titan Thần Tộc, mỗi Titan tộc nhân trưởng thành đến cấp bậc thiên tai, đều có khả năng thức tỉnh thần tính nhất định.
Mà thần tính, không cần nói cũng biết, là một loại sức mạnh rất kinh khủng.
Có thể nói rằng, phàm là người đạt tới thiên tai, lại có thể thức tỉnh thần tính thì người tộc Titan có được tư bản xưng hùng chân chính.
Và bây giờ, chủng tộc Titan của hắn có một trưởng giả đáng sợ như vậy, lại còn có khả năng thức tỉnh thần tính tọa trấn, đương nhiên, có nghĩa là hắn thực sự đã có chỗ dựa vững chắc.
"Ừm..."
Khẽ gật đầu, Ngu Tử Du dùng rễ Hư Không Thụ màu tím hóa thành Thông Thiên Tử Mãng, trực tiếp nói: "Ta hiện đang ở thế giới mặt trái, kết giao với Thần Thụ, nếu ngươi có việc có thể đi tìm hắn."
Nói đến đây, giọng nói già nua lại nói thêm: "Còn nữa, võ đạo đại hội, ta sẽ chú ý."
"Dạ, trưởng giả..."
Như ý thức được điều gì, sắc mặt Áo Bố Los kích động. Cùng lúc đó, một chiến ý không thể diễn tả được đang bùng lên.
Trưởng giả quan tâm đến võ đạo đại hội.
Điều này có nghĩa là gì?
Nếu như hắn có thể biểu hiện không tệ trong võ đạo đại hội, thậm chí có hi vọng thực sự được trưởng giả nhìn đến.
Nghĩ đến đây, nắm đấm của Áo Bố Los đều siết chặt lại.
"Răng rắc, răng rắc..."
Khớp xương nắm chặt vang lên, một khí thế đáng sợ tỏa ra xung quanh. Mắt thường có thể thấy, lấy Áo Bố Los làm trung tâm, hóa ra có một hư ảnh Cự Sơn nguy nga, như muốn chống đỡ cả thế giới, từ từ xuất hiện.
« Thần tính – Sơn thần (chưa thức tỉnh): Liên kết với núi non, sở hữu sức mạnh của hàng triệu ngọn núi hùng vĩ, đồng thời có thuộc tính bất diệt, khó bị phàm tục gây thương tổn. (Dù chưa thức tỉnh, chỉ cần khí cơ vô tình tràn ra, cũng sẽ xuất hiện dị tượng).»
"Thần tính, đúng là một sức mạnh đặc biệt, không biết Thông Thiên Tử Mãng của ta có hi vọng thức tỉnh không."
Trong tiếng nỉ non, Ngu Tử Du cắm rễ sâu trong hư không thu hồi Thông Thiên Tử Mãng. Chỉ là, không ai thấy rằng, ánh mắt hắn nhìn Áo Bố Los, thoáng có thêm một tia suy tư khó hiểu.
P/s: --------- cầu hoa tươi ---------
Phi Hồng hai ngày này không được khỏe, xin lỗi, việc cập nhật bị chậm trễ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận