Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 2722: Người đáng thương

Chương 2722: Người đáng thương
Hồng Hoang Thất Thánh, mỗi người một tính cách.
Ví như Phật Môn Nhị Thánh, xin lỗi, lấy tính cách của họ, đừng nói vào trong, chỉ cần liếc mắt từ xa thôi, chắc đã bỏ chạy rồi. Còn những vị còn lại, như Nguyên Thủy, Lão Tử các loại… cũng sẽ cẩn thận dè chừng.
Chỉ có Thông Thiên là khác biệt.
Tài năng của hắn kinh diễm nhất, và cũng ngạo nghễ nhất. Nếu những người khác thấy trận pháp thì sẽ rất cẩn trọng. Nhưng với hắn, trận pháp, dù mạnh mẽ đến đâu, trong mắt hắn cũng chỉ thường thường bậc trung.
Mà bây giờ, hắn dù mơ hồ nhận ra chỗ sâu nhất của Hỗn Độn vụ khí này có vết tích trận pháp, hắn cũng sẽ không để ý. Điều khiến hắn hứng thú hơn chính là một loại cảm giác thấy thứ mình thích liền thèm thuồng muốn chiếm lấy.
Đây chính là Thông Thiên Giáo Chủ.
Một người mà ngay cả chân linh Hỗn Độn Chung cũng phải âm thầm tán thưởng. Hồng Hoang Thất Thánh, chân linh Hỗn Độn Chung đều quen biết. Nhưng, người có thể khiến nàng nhiều lần tán thưởng chỉ có hai vị. Một vị chính là Thông Thiên Giáo Chủ này, tài năng kinh diễm. Dù phóng tầm mắt khắp Hỗn Độn cũng là bậc nhân kiệt hàng đầu. Còn một vị nữa, chính là Lão Tử, Tam Thanh đứng đầu, chú trọng vô vi, thuận theo thiên đạo. Hồng Hoang, nhìn như nằm trong tay Hồng Hoang Đạo Tổ, thực chất lại nằm trong tay Lão Tử. Hắn mới là quản gia của Hồng Hoang. Chịu trách nhiệm vận chuyển Hồng Hoang. Hồng Hoang to lớn như vậy, có thể phát triển ổn định, không thể thiếu công lao của hắn. Cảnh giới vô vi của hắn cũng khiến người ta phải kinh tâm động phách. Có thể cùng tồn tại với trời đất, đồng tâm hiệp lực cùng trời đất. Riêng về thực lực, hắn chính là người sâu không lường được.
...
Bây giờ, hai người nhìn nhau cười, Ngu Tử Du nói thẳng: “Vậy đây là gậy ông đập lưng ông rồi sao?”
“Đúng vậy.” Gật đầu, chân linh Hỗn Độn Chung cũng nói thêm: “Thông Thiên nhất định sẽ vào, nếu như thời không kiếm trận của ngươi không tệ, chỉ sẽ khiến hắn mừng rỡ như điên mà thôi.”
“Nói thật, nếu không phải Hồng Hoang cùng tinh không là đại địch, ta rất hy vọng có thể quen biết hắn, cùng hắn ngồi bàn luận đạo.”
Lặng lẽ lắng nghe, Ngu Tử Du cũng có chút kinh ngạc. Chân linh Hỗn Độn Chung, thật sự rất coi trọng Thông Thiên Giáo Chủ. Tuy vậy, hắn cũng không xa lạ với Thông Thiên Giáo Chủ. Nơi thiên địa này, liên quan tới truyền thuyết Hồng Hoang rất nhiều. Ngu Tử Du cũng có thể xem như lớn lên cùng truyền thuyết Hồng Hoang. Cho nên, đối với các cường giả của Hồng Hoang, hắn cũng biết. Mà đáng nói là, những truyền thuyết này, phần lớn là thật. Đều là do chân linh Hỗn Độn Chung tản ra qua từng kỷ nguyên. Mục đích của nàng, là muốn mọi người hiểu rõ về Hồng Hoang, nhớ kỹ Hồng Hoang. Để đến khi thật sự có một ngày chạm mặt, cũng sẽ không còn xa lạ. Tựa như hiện tại, Đệ Tam Hoàng Nữ, Cửu Vĩ cùng những người khác khi nghe được kẻ địch của vạn tộc tinh không lại là Hồng Hoang. Việc đầu tiên họ cảm thấy không phải là nghi hoặc mà là chấn động. Chỉ vì Hồng Hoang, một sự tồn tại như thế, hóa ra là kẻ địch của họ. Điều này thật sự khiến người ta hãi hùng. Mà điều này phần lớn cũng phải nhờ công của chân linh Hỗn Độn Chung bày mưu tính kế. Mỗi một kỷ nguyên, đối với thiên địa Hồng Hoang, đều không còn xa lạ gì nữa. Hơn nữa, quan trọng hơn là… những truyền thuyết này đều do chính mắt chân linh Hỗn Độn Chung nhìn thấy. Đó là sự thật như sắt thép. Vì thế, theo những lời của chân linh Hỗn Độn Chung, Thông Thiên Giáo Chủ trong truyền thuyết như thế nào thì thực tế cũng sẽ như thế. Thậm chí hắn còn kiệt ngạo hơn.
Một đời Thông Thiên, tài tình kinh diễm. Chỉ tiếc, bị người ta tính kế, môn đồ tiêu điều, từ đó trốn vào sâu trong Hỗn Độn, mở ra đạo tràng, bế quan mấy kỷ nguyên không ra. Cho đến khi sư tôn của hắn tỉnh lại thì hắn mới hòa hoãn hướng đến tinh không. Nói thật, hắn cũng rất đáng thương. Vốn là một đại giáo Vạn Tiên triều bái, hóa ra lại điêu linh tàn tạ. Chuyện này đặt lên người Ngu Tử Du, chính là Yêu Đình, Cửu Giới đều bị hủy diệt, chỉ còn lại một mình hắn. Cố gắng lên, nhưng tâm hắn đã sớm chết rồi. Theo lời của chân linh Hỗn Độn Chung, những lần tinh không xâm lấn Hồng Hoang trước đây, Thông Thiên Giáo Chủ đều không ra tay. Nếu không phải sư mệnh khó trái, có lẽ hắn vẫn còn đang bế quan. Tưởng tượng như vậy, cũng có thể hiểu được Thông Thiên Giáo Chủ là người thế nào. Người này rất trọng tình nghĩa. Chỉ là, đáng tiếc, hại hắn, một người là hai vị đại ca của hắn, một người là sư tôn của hắn. Dù mạnh mẽ đến đâu, hắn cũng chỉ có thể âm thầm thở dài, lặng lẽ quan sát. Hắn rất muốn ra tay, nhưng chẳng thể làm gì. Tâm đã chết như tro tàn, có lẽ là nói đến trường hợp này.

“Thông Thiên Giáo Chủ, cũng là một người đáng thương.”
“Đúng là vậy.” Gật đầu, chân linh Hỗn Độn Chung nói tiếp: “Tương truyền, bây giờ Thông Thiên Giáo Chủ thường xuyên mang theo rượu, đã chính thức trở thành tửu đạo nhân.”
“À…” Trong một thoáng trầm mặc, Ngu Tử Du cũng không khỏi cảm khái. Tuy vậy, đành thôi. Dù sao họ cũng là địch nhân. Tiếp theo, chỉ cần chờ đợi vị khách nhân đến từ Hồng Hoang này…

Thời gian chậm rãi trôi qua, mà lúc này, không ai biết, có một vị đạo nhân đã phá không mà đến. Hắn vác một thanh trường kiếm, tay phải cầm một bầu rượu.
“Cô lỗ, cô lỗ…” Liên tục nuốt rượu, trong lòng hắn là một bầu hào tình.
Mà bây giờ, hắn đã cảm ứng được… cảm ứng được khí cơ vô hình, và cả sự mênh mông… Chỉ là… Điều khiến hắn kinh ngạc là, Tru Tiên hai kiếm của hắn, dường như bị thay đổi vị trí. Không phải… không phải thay đổi vị trí mà là… Ngạc nhiên ngước mắt, Thông Thiên dường như đã hiểu ra điều gì, lại một lần nữa nhấc chân bước.
“Oanh…”
Đột ngột ầm vang, hắn một bước đã vượt qua ức vạn dặm, thẳng đến một hướng khác của Hồng Hoang mà đi.
“Xem ra, tên Tà Ma này cũng không tầm thường, hóa ra có thể phong cấm song kiếm của ta.”
Tiếng cười khẽ vang lên, vị đạo nhân này cũng không hề sợ hãi, lo lắng. Ngược lại, trong lòng hắn còn dấy lên một sự mong chờ khó tả. Phải biết, người có thể được hắn gọi là nhân vật khó lường cũng không nhiều. Mà hiện tại… chỉ là cảm ứng được thủ đoạn phong cấm song kiếm của hắn, hắn đã nhận ra người này rất đáng sợ. Thật sự là rất huyền diệu. Lúc thì ở gần, khi thì ở xa. Phảng phất Tru Tiên song kiếm của hắn, không tồn tại trong thế giới này. Hơn nữa, còn có một tin tức truyền đến. Đó chính là mời hắn đi qua.
“Đi thử một lần, thì sao?” Hét dài một tiếng, trên người Thông Thiên Giáo Chủ hóa ra là bùng phát kiếm ý ngất trời, chém nát cả Hỗn Độn. Chỉ là, ngay trong khoảnh khắc này, Ngu Tử Du đang bế quan trong sâu Hỗn Độn cũng dường như cảm ứng được điều gì, chợt mở mắt. Đôi mắt chớp động sáng tối, hiện lên một tia phức tạp. Hắn kinh ngạc nhìn về một phương hướng.
“Đến rồi à…” Trong tiếng thở dài khe khẽ, trên mặt Ngu Tử Du cũng hiện lên một tia phức tạp khó tả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận