Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 1333: Săn bắn bắt đầu (phần 2 )

"Oanh..." Một tiếng vang lớn đột ngột vang lên ở một góc hư không. Nhìn theo tiếng động, đó là một bóng người khoác áo choàng màu tím sáu cánh, mở rộng Song Sí, biến thành một vệt Kinh Hồng, lao về phía nơi sâu thẳm của hư không. Mà người này, chính là Ngu Tử Du... hiện tại là chủ nhân của nguyên tội, vượt qua mọi Chúa Tể trong hư không sâu thẳm. "Không biết, mấy tiểu gia hỏa kia đang làm gì?" Ngu Tử Du hiếm khi bật cười, hắn cũng muốn biết, dạo gần đây Vô Hình, Vũ Khí, Tử Liêm bọn người đang làm gì. Hư không khác với tinh không. Ở hư không, hư vô là tất cả, trống trải và tịch mịch, ngay cả sinh mệnh cũng rất ít. Nơi như vậy, đương nhiên là không thú vị. Cho nên... phần lớn những sinh vật hư không đều đang ngủ say... Nhưng những Hư Không Đế Vương dưới trướng Ngu Tử Du lại khác. Không biết có phải do đi theo Ngu Tử Du mà quen thói không, mấy người bọn họ đều không thích ngủ say, mà lại tự nuôi dưỡng sở thích riêng. Giống như Vô Hình, hóa thành một Tiểu La Lỵ, suốt ngày điều khiển những con búp bê đồ chơi của nàng. Hay là như Vũ Khí, cả ngày nghiên cứu mấy loại vũ khí đủ màu sắc... "Tặc tặc..." Ngu Tử Du tặc lưỡi, cũng có chút chờ mong... "Chẳng lẽ vẫn giống lúc ta đi, một người chơi búp bê, một người chơi vũ khí..." Trong lòng hơi nghi hoặc, con ngươi hình thoi sâu trong mắt Ngu Tử Du lóe lên mạnh mẽ. "Oanh..." Trong chớp mắt, vô số không gian chồng chất trước người Ngu Tử Du... Mà nhờ vào những không gian xếp chồng này, Ngu Tử Du bước ra một bước... hóa ra trong nháy mắt đã bước ra một khoảng cách mấy Tinh Vực. Đây chính là sự đáng sợ của không gian. Chỉ Xích Thiên Nhai, bất quá chỉ là một ý niệm... Mà không lâu sau đó... Ở sâu trong hư không, phía trên một đại lục vô tận, thân ảnh Ngu Tử Du thong thả xuất hiện. Bao quát... toàn bộ đại lục đã biến thành màu tím, ánh mắt Ngu Tử Du dường như xuyên qua không gian, rơi xuống phía trên đại lục, trong vài cung điện ở những hướng khác nhau. Mỗi một tòa cung điện đều không giống bình thường. Có cái như cổ bảo, có cái như cung điện... tất cả đều hoa lệ mà đáng sợ. Mà ở trong những cung điện này... là các thành viên của tổ chức đáng sợ nhất trong hư không—— nguyên tội... Vô Hình, Vũ Khí, Đọa Lạc Hư Không Thiên Sứ Avril, Đố Kỵ, Tử Liêm... hết người này đến người khác, tất cả đều là sinh mệnh thể Lục Giai siêu phàm đáng sợ. Điều càng khiến người ta hoảng sợ là, vào thời khắc trở thành nguyên tội, bọn họ cũng thu được những Thần Binh hư không liên kết với bản mệnh. Mà chờ những Thần Binh hư không này lớn lên... thậm chí trưởng thành đến cấp bậc Đế Binh... thì e rằng sức chiến đấu cao nhất của toàn bộ Hư Không Nhất Tộc cũng không thua gì hư không. Đó chính là tiềm lực khủng bố của hư không... Một nền văn minh ẩn mình sau tinh không... Mà bây giờ, người dẫn dắt nền văn minh này, chính là Ngu Tử Du... vượt qua mọi Chúa Tể hư không. "Hừ hừ..." Cười lạnh một tiếng, sáu cánh sau lưng Ngu Tử Du mạnh mẽ mở ra. "Oanh..." Theo khí thế tăng lên không ngừng... khí lãng như sóng biển đột nhiên lấy Ngu Tử Du làm trung tâm, càn quét toàn bộ đại lục. "Đây là?" "Là lão đại." "Nhanh... Lão đại đã trở về..." Tiếng kinh hô vang lên hết lần này đến lần khác, các thành viên của nguyên tội cũng một người kích động hơn một người. Chỉ vì, sau những năm tháng nhàm chán, cuối cùng bọn họ cũng chờ được Chúa Tể trở về. "Ca ca... ngươi về rồi..." Người còn chưa tới, tử vụ vô biên đã cuốn đến... Sau đó, trong ánh mắt mỉm cười của Ngu Tử Du, một Tiểu La Lỵ ôm búp bê đồ chơi, đã đi tới từ sâu trong sương mù. Mặc bộ quần áo Lolita Gothic màu tím... khuôn mặt tinh xảo như búp bê sứ. Trong ánh mắt tràn ngập nụ cười, dường như giấu hết kinh hỉ. Vô Hình... một thành viên thần bí trong nguyên tội... thủ đoạn cũng quỷ dị nhất. Mà ngay lúc này, một giọng nói đầy quyến rũ cũng truyền đến phía sau lưng Ngu Tử Du. "Lão đại... ta rất nhớ ngươi..." Vừa dứt lời, một đôi cánh tay ngọc cũng từ phía sau móc vào bên hông Ngu Tử Du. Như thể hiện sự thân thiết vô cùng, lại như đang tuyên bố chủ quyền. Mà người này, rõ ràng là Đọa Lạc Hư Không Thiên Sứ Avril... Chỉ là, cô nàng này, không biết chuyện gì đã xảy ra... không biết do sức mạnh Đọa Lạc hay sao mà ngay cả tâm linh cũng phảng phất Đọa Lạc... mà sinh ra xu hướng dính lấy Ngu Tử Du. Nhưng, chuyện này cũng bình thường. Theo thuyết pháp của Avril, nhất tộc Đọa Lạc Hư Không Thiên Sứ của bọn họ, người mạnh là vua. Càng là tồn tại cường đại, các nàng càng thích. Dù cho là địch nhân, cũng không ngoại lệ. Như vậy... thích Ngu Tử Du cũng là điều dễ hiểu. Chỉ là, đối với kiểu giải thích này của Avril, Ngu Tử Du luôn giữ thái độ hoài nghi... Dù sao, người này đối với những người khác lại lạnh lùng hơn nhiều so với bình thường. Khóe miệng hơi nhếch lên, cánh chim sau lưng Ngu Tử Du mở ra, quét đi cánh tay ngọc đang ôm mình của Avril, Ngu Tử Du cười nói: "Mấy năm nay, các ngươi sống thế nào?" "Chán, chán kinh khủng." Avril hờn dỗi, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt ủy khuất nói. "Hả... Thật thế à?" Ngu Tử Du nghi hoặc, cũng nhìn sang những người còn lại. "So với yến tiệc hư không tinh không, nơi này xác thực nhàm chán." Đố Kỵ nhếch miệng cười, đầy âm lãnh, cũng cảm thán nói. "Đúng thế... bộ sưu tập búp bê của ta, rất lâu rồi chưa có đồ mới." Vô Hình giơ lên một con búp bê là Cự Đầu Lục Giai, nàng nhỏ nhẹ nói. "Được rồi..." Trầm mặc một lát, Ngu Tử Du cũng bất đắc dĩ cười khổ. Xem ra, đúng như hắn đoán... một vài hành động của hắn, đã đánh thức khát vọng trong xương của những người này. Nhưng như vậy cũng tốt. Khát vọng không phải là một chuyện xấu. Sinh vật hư không từ nhỏ đã sinh ra để săn bắn vạn tộc hư không, mà Ngu Tử Du đã mở ra gông xiềng trong lòng bọn họ, phóng thích Ác Ma trong lòng bọn họ... Mà sau khi hàn huyên đơn giản, Ngu Tử Du cũng không dài dòng, mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: "Mọi người, chuẩn bị một thời gian đi... chúng ta nên đi dạo tinh không một chuyến..." Vừa dứt lời, mấy thân ảnh đang đứng quanh Ngu Tử Du đều chấn động mạnh, rồi từng đôi mắt bắn ra tinh quang. Thậm chí, Đệ Tam Vương gánh vác Đố Kỵ còn liếm khóe miệng, có chút mong đợi nói: "Có thể đi săn sao..." "Ừm..." Gật đầu, Ngu Tử Du mặt nghiêm lại, rồi dùng giọng cực kỳ nghiêm túc, nhắc nhở: "Nhưng mà, lần này, các ngươi phải cẩn thận một chút... Chúng ta không phải như trước kia chỉ là đánh nhau nhỏ lẻ..." "Mà là phải gây ra chiến tranh thật sự..." "Mà sở dĩ gọi là chiến tranh, chỉ vì... mục tiêu săn bắn của chúng ta lần này... là một thế lực kinh khủng nhất trong tinh không —— Phật Môn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận