Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 3190: Xoay nhân quả.

"Ầm ầm..."
Kèm theo một tiếng vang cực lớn, Bạch Hổ đã như sao băng, bay về phía bên ngoài thế giới. Một cú lên gối.
Chỉ một cú lên gối, đã đánh trúng vào bụng Bạch Hổ. Ngay sau đó nó liền như sao băng bay ra.
Cảnh tượng này, không chỉ khiến những người mạnh mẽ ở thế giới Hắc Vân choáng váng.
Mà ngay cả rất nhiều cường giả Yêu Đình đi theo Bạch Hổ đến cũng đều ngây người.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Ta hoa mắt sao?"
Tiếng kinh hô liên tiếp, vô số người đều không dám tin tưởng. Đây chính là Bạch Hổ.
Thần thú sơ khai của Yêu Đình.
Tượng trưng cho "Tuyệt đối vũ lực", "Tuyệt đối cường đại". Nơi hắn đi qua, cả tinh không đều phải cúi mình.
Vẻ ngoài đáng sợ, vượt xa những gì thế nhân tưởng tượng.
Nhưng bây giờ, một cường giả đỉnh cấp như vậy, lại có thể... không đợi bọn họ thêm kinh ngạc, "Hống..."
Đột nhiên, một tiếng gào thét kinh thiên động địa từ xa xa bầu trời nổ vang.
Theo tiếng nhìn lại, một thân ảnh sắc mặt lạnh băng, mái tóc bạc trắng, không gió mà bay. Lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt Bạch Hổ trở nên cực kỳ lạnh lùng.
"Nhiều năm như vậy, ngươi là kẻ đầu tiên khiến ta bị thương."
Một tiếng hừ lạnh vang lên, chiến đao của Bạch Hổ từ từ giơ lên.
"Hống, hống..."
"Hống, hống."
Vô số tiếng gào thét, tràn ngập cả thế giới. Đó là vong hồn.
Càng là sát ý.
Chính xác hơn, là ảo ảnh quái vật kết hợp giữa vong hồn và sát ý. Từng đạo, vô số, bao phủ toàn bộ bầu trời.
"Chết cho ta."
Quát lớn một tiếng, dòng lũ màu xám tro nghiêng xuống, giống như Tinh Hà đảo cuốn giữa đất trời.
Càng giống như một cái đầu hổ, mở rộng miệng khổng lồ, muốn nuốt trọn cả thế giới. Đây chính là Hổ Khiếu Thiên.
Thần Thông do Bạch Hổ tự nghĩ ra. Cực kỳ đáng sợ.
Sát ý làm kinh sợ tâm thần, vong hồn đoạt xác người sống. Chỉ là...
Nhìn một kích đáng sợ như vậy, Hắc Bào thiếu niên cũng không hề lùi bước. Ngược lại, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Có hoa không quả."
Âm thanh này, không lớn, nhưng truyền khắp cả thế giới. Cũng truyền đến tai Bạch Hổ.
Bạch Hổ vốn có khuôn mặt lạnh băng, ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo. Giống như nhìn một người đã chết.
Nhưng lúc này, Hắc Bào thiếu niên lại động rồi. Hắn gánh trên vai ác niệm của Ngu Tử Du.
Nhưng không tu luyện những Thần Thông mà Ngu Tử Du am hiểu. Mấy năm nay, sở dĩ hắn không gây sự. Cũng là vì đang rèn luyện, đang tu hành.
Mà lần này, vừa vặn có thể vận dụng một, hai...
"Luyện Ngục tam trọng môn."
Một tiếng quát nhẹ, từng cánh cửa cổ xưa, từ trong đất trời hiện lên. Đây là cửa đá.
Cổ xưa, lộ ra cảm giác trải qua tháng năm.
Mà ngay khi những cánh cửa đá này xuất hiện, sát ý hồng thủy mà Bạch Hổ triệu hồi hóa ra như bị hút vào, ồ ạt hướng về ba cánh cổng đột ngột từ mặt đất mọc lên lao đến.
"Cái gì?"
Sắc mặt hơi đổi, Bạch Hổ cũng ngây người.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai Bạch Hổ.
"Đây là một môn Thần Thông của Luyện Ngục đại thế giới, có thể hấp thu tất cả công kích."
Lời vừa dứt, Bạch Hổ lại cảm thấy bụng tê rần. Lại một cú lên gối, hung hăng đánh tới.
"Còn đến."
Nhếch mép cười, Bạch Hổ dường như đã chuẩn bị trước, tay phải đưa lên đỡ cú lên gối của Hắc Bào thiếu niên, đồng thời mở miệng, mạnh mẽ phát ra tiếng gào kinh thiên động địa.
"Hống..."
Hống, hống, hống...
Sóng âm dường như hóa thành thực chất, từng đợt sóng xung kích, không ngừng tuôn ra, trực tiếp va vào Hắc Bào thiếu niên. Nhưng lúc này, âm thanh uể oải lại vang lên từ bốn phương tám hướng quanh Bạch Hổ.
"Ngươi vẫn không thay đổi quá khứ."
Vừa nói, thân ảnh Hắc Bào thiếu niên chợt Hóa Thực Vi Hư, lại càng chồng chất lên nhau... Biến thành vô số ảo ảnh.
Đây dường như là tốc độ nhanh đến cực hạn.
Càng giống như, hòa quyện với không gian. Nửa thực nửa hư.
Điều chờ đợi Bạch Hổ, lại là hết lần này đến lần khác bị đánh mạnh.
Vô số lần công kích, vào lúc này toàn bộ bộc phát, nuốt trọn toàn bộ thân hình của Bạch Hổ...
Thời gian chầm chậm trôi qua, thoáng chốc đã nửa giờ. Bạch Hổ trong chiến đấu, rơi vào hoàn cảnh hết sức bất lợi. Cho đến cuối cùng, "Hống..."
Một tiếng gào thét kinh thiên động địa, rung động cả thế giới.
Một sinh vật gánh trên lưng đôi cánh thịt, giống như một con Cự Hổ, hiện ra ở thế giới Hắc Vân. Đây là chân thân của Bạch Hổ – Thiện Ác Cùng Kỳ.
"Không ngờ ngươi lại ép ta đến nước này."
Bạch Hổ cười lạnh, nhưng vẻ ngưng trọng trên mặt không hề giảm đi chút nào.
Đây là một cường địch. Cường địch chân chính.
Thế công giống như bão táp, khó có thể ngăn cản. Thủ đoạn lại quỷ dị.
Dường như đến từ nhiều thế giới khác nhau.
Có tam trọng môn của thế giới Luyện Ngục, hấp thu toàn bộ công kích.
Có Quỷ Ảnh trùng điệp của Quỷ Giới... Hóa Thực Vi Hư, thân ảnh trùng điệp.
Còn có Thần Thông của Ma Giới, giữa ngón tay nổi lên hồng quang, chiếc nhẫn đỏ rực bay lên, biến thành một cột sáng huyết hồng, ma diệt tất cả.
Những Thần Thông này, cái nào cũng tà môn, cái nào cũng quỷ dị. Khiến Bạch Hổ đau đầu tột độ.
Vậy nên, hắn không tính giả bộ nữa.
Cuối cùng lộ ra bản thể một Thiện Ác Cùng Kỳ mà thế nhân cực kỳ kiêng kỵ. Không phân biệt đúng sai, không phân biệt thiện ác, điên đảo tất cả.
Tựa như bây giờ...
"Thương thế nghịch chuyển."
Quát lớn một tiếng, Bạch Hổ nhìn về phía thân ảnh Hắc Bào ở xa.
"Oanh..."
Trong tiếng ầm vang khó hiểu, trên người Hắc Bào hiện ra từng vết thương. Nhưng đổi lại, vết thương trên người Bạch Hổ lại liên tục biến mất.
Đây là Thần Thông bản mệnh của Bạch Hổ, có sức mạnh xoay chuyển Nhân Quả. Hắn là nhân, mà Hắc Bào thiếu niên là quả.
Thấy vết thương trên người Hắc Bào thiếu niên không ngừng xuất hiện, Bạch Hổ cười rồi.
"Hừ hừ, tiểu tử, thật sự cho rằng ta đánh không lại ngươi sao? Ngươi đã sớm rơi vào kế hoạch của ta rồi."
"Thật sao?"
Trong tiếng nói sâu thẳm, Hắc Bào thiếu niên rũ mắt, ánh lên một tia u quang. Hắn là ác niệm của Ngu Tử Du biến thành.
Có toàn bộ ký ức của Ngu Tử Du.
Đối với Bạch Hổ mà Ngu Tử Du thích nhất, hắn tự nhiên rất hiểu rõ. Cho nên, "Phốc..."
Đột nhiên một tiếng, Bạch Hổ phun ra một ngụm máu đen từ miệng, toàn bộ thân hình đều chao đảo.
"Ngươi làm cái gì?"
Mắt mở lớn, Bạch Hổ có chút không dám tin.
"Không có ý tứ, vào lúc ngươi phát động Thần Thông, ta đã hạ một lời nguyền độc địa lên bản thân...""
"Bây giờ lời nguyền phát động... Ngươi thay đổi nhân quả, tự nhiên cũng sẽ thừa nhận."
Lẳng lặng nghe, Bạch Hổ ngơ ngác. Cả người sững sờ tại chỗ.
Nhất là hai mắt, tựa hồ vì quá tức giận, mà trợn tròn đến đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận