Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 2119: Thuần trắng thiếu nữ (canh thứ ba )

Chương 2119: Thiếu nữ thuần trắng (canh ba)
Thâm Uyên Nữ Hoàng, một Chúa Tể rất đáng sợ của Thâm Uyên, cũng là một trong số ít Chúa Tể khác phái của Thâm Uyên. Mà bây giờ… sâu trong cung điện của Thâm Uyên Nữ Hoàng.
Tiếng nước chảy róc rách không ngừng vang lên, vô số dòng nước tràn ra từ sâu trong cung điện. Trong mơ hồ, có thể thấy một vài cánh hoa, phiêu linh trong dòng nước. Hoa này là Hương Ngọc linh hoa, kỳ hoa của Thâm Uyên. Tương truyền, cách xa vạn dặm đã có thể ngửi thấy mùi thơm của nó. Hơn nữa, nó có thể giúp người tu hành đột phá bình cảnh. Mà bây giờ, hóa ra có người xa xỉ đến mức dùng loại kỳ hoa này để tắm rửa…
Một việc xa xỉ như vậy, toàn bộ Thâm Uyên chỉ có lác đác mấy người làm. Một trong số đó… Thình lình, chính là vị này, trong làn nước, đường cong uốn lượn, bóng hình xinh đẹp khiến người ta mơ màng viễn vông… Chậm rãi nâng cánh tay ngọc lên, quan sát cánh tay trắng như ngọc, trong suốt như ngà voi của mình, Thâm Uyên Nữ Hoàng cũng rất hài lòng. Không tệ lắm. Làn da nàng, trước sau vẫn trắng nõn. Trong lòng tự đắc, đáy mắt Thâm Uyên Nữ Hoàng hiện lên một nụ cười. Chỉ là, đúng lúc này, "Đạp..."
Tiếng bước chân đột ngột truyền đến từ phía sau rèm, Thâm Uyên Nữ Hoàng Elise hơi nhíu mày. “Chẳng phải đã nói, khi ta tắm rửa, không được quấy rầy sao...” Một tiếng quát khẽ, trên mặt Thâm Uyên Nữ Hoàng Elise lộ vẻ tức giận. Người hầu bây giờ, thật là không hiểu chuyện. Xem ra, lại muốn bị trừng phạt rồi. Bất quá, ngay lúc này, cảm giác được điều gì, mặt Thâm Uyên Nữ Hoàng chợt biến sắc. Tay vừa nâng lên, một bộ quần áo mỏng manh đã che kín thân thể nàng. Lúc này, mắt khẽ động, Thâm Uyên Nữ Hoàng mới đưa mắt tập trung vào một bóng hình mông lung không xa.
“Ngươi là ai?” Trong tiếng kêu nhỏ, Thâm Uyên Nữ Hoàng có chút cảnh giác. Có thể lặng yên không một tiếng động đi đến cung điện của nàng, thân ảnh này, không phải hạng người bình thường đáng sợ. Nhất là... Từ đầu đến giờ, nàng không hề cảm nhận được khí tức của thân ảnh này. Cảm giác như toàn bộ giác quan đều không còn. Chỉ khi tầm mắt chạm tới, nàng mới(chỉ có) khó khăn thấy được một bóng dáng mờ ảo, không kém phần thon dài, chậm rãi tiến lại gần.
“Đã lâu không gặp, Elise…” Thanh âm nhàn nhạt, vẫn luôn bình tĩnh. Nhưng chỉ một thanh âm bình tĩnh như vậy, cũng khiến Elise ngây người. Đôi mắt đẹp trợn tròn, lộ vẻ không dám tin. “Sao có thể, sao ngươi lại tới đây?”
Một tiếng thét kinh hãi, Elise đã nhìn rõ thân ảnh này. Trong mơ hồ, ký ức về Trần Phong ngàn năm trong lòng nàng, đều ùa về. Một sự đại khủng bố. So với cấm kỵ còn đáng sợ hơn cả những tồn tại cổ xưa. Tự xưng là Ngu. Vị này, chắc chắn là nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng Elise. Đúng vậy, sợ hãi. Vẫn luôn không dám đối mặt. Thậm chí, tu vi của nàng đều bị trì trệ cả ngàn năm… Mà toàn bộ điều này, đều quy công cho thân ảnh này. Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã giống như tâm ma, cắm rễ sâu trong lòng Elise.
“Ngươi… Tại sao lại tới đây?” “Đương nhiên là vì thăm ngươi.” Một tiếng cười khẽ, Ngu Tử Du cũng chú ý thấy nỗi khiếp sợ sâu trong đôi mắt đẹp của Elise. Tặc tặc… Xem ra cô nàng này, vẫn kính nể hắn như xưa. Chỉ là, lúc này, ánh mắt khẽ ngưng lại, Ngu Tử Du cũng chú ý tới sự quyến rũ như hoa sen vừa nở của Elise. Từng hạt bọt nước, trong suốt, lấm tấm trên làn da như sợi tơ trắng nõn. Trong làn hơi nước mờ ảo, có thể nhìn thấy những mảng trắng mềm mại. So với trước đây, vóc dáng của cô nàng này, đã đẹp hơn. Trong lòng thầm khen, Ngu Tử Du cũng theo thói quen giơ tay lên. “Lại đây.”
Lời vừa nói ra, Elise đột nhiên rung động. Ngay sau đó, dưới con mắt đầy thích thú của Ngu Tử Du, nàng hóa thành một con nhện màu tím đáng yêu, chậm rãi bò lên mu bàn tay của Ngu Tử Du… Vẫn như trước kia… vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Bất quá, đây cũng chính là sự khuất phục đến tận xương tủy của nhện nữ hoàng đối với Ngu Tử Du. Dù đã qua ngàn năm, vẫn không thể quên được. Trong lòng cười, Ngu Tử Du khẽ vuốt con nhện tím trên mu bàn tay. .. Cảm giác cũng không tệ. Nghĩ như vậy, Ngu Tử Du mang theo Tiểu Tri Chu này, hướng về vương tọa của nàng mà đi…
Không lâu sau, ngồi trên vương tọa, Ngu Tử Du khóe miệng nở một nụ cười nói: “Ngươi có biết, ngươi là đồ đằng trong Thiên La Địa Võng của chúng ta…” “Tự nhiên biết.” Trong tiếng đáp lại khẽ khàng, Thâm Uyên Nữ Hoàng cũng điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn. Dù là nàng, là Chúa Tể trong vực sâu tôn quý, nhân vật đáng sợ trên vạn người. Nhưng giờ, nàng hóa ra lại giống như một món đồ chơi, mặc người ta thao túng. Trong lòng chua xót, Thâm Uyên Nữ Hoàng bất đắc dĩ. Ai bảo vị này là Ngu chứ? Là một vị làm cho nàng sợ hãi tột độ.
“Sao ngươi bỗng nhiên tới đây?” “Chẳng phải đã nói, đến thăm ngươi…” Vừa nói, Ngu Tử Du giơ tay lên, vung một cái, “Oanh…” Theo tiếng vang ầm, từng lớp từng lớp gợn sóng hiện lên, hóa ra có một hình ảnh hiện ra trước người hắn và nhện nữ hoàng. Trong hình, có một cô thiếu nữ. Cô thiếu nữ này, có mái tóc dài thuần trắng, cùng với làn da trắng nõn thuần khiết. Bất quá, điều khiến người ta sáng mắt lên nhất, vẫn là vẻ đẹp như thiên thần của nàng… Dường như vượt ra khỏi trần thế, làm cho người ta không khỏi mê đắm. Chỉ là, điều hơi khiến người ta ngạc nhiên, cô thiếu nữ này, lại im lặng nhắm mắt, tựa như đang ngủ say.
“Muội muội của ta – Thuần Bạch… Có huyết mạch giống ta… Chỉ là vì tu luyện xảy ra sự cố, nên lâm vào giấc ngủ dài…” “Thì ra là vậy…” Trong tiếng lẩm bẩm khe khẽ, Ngu Tử Du cũng nói một tiếng thảo nào. Hắn đang thắc mắc, khí tức của cô gái này sao lại giống với cô gái nhện như vậy. Thì ra là muội muội ruột của nhện nữ hoàng. Bất quá, phải thừa nhận rằng, thiên phú của cô thiếu nữ này hình như rất kinh người. Dù cách nhau một khoảng xa, Ngu Tử Du cũng đã nhận ra được cảnh giới thiên nhân hợp nhất của cô gái này. Giống như cùng thiên địa là một. Là một thiên nữ đang đi lại trong nhân gian. “Ngươi có để ý nếu ta nhận muội muội ngươi làm đồ đệ không?”
Đột nhiên mở miệng, Ngu Tử Du cảm thấy hứng thú với cô thiếu nữ thuần trắng này. Đương nhiên, phần nhiều hơn, là vì Ngu Tử Du muốn gián tiếp thao túng nhện nữ hoàng. Nhện nữ hoàng dường như rất lưu tâm đến cô muội muội này… Hóa ra đã giấu nàng sâu đến vậy. Hơn nữa, còn không tiếc tổn hao nguyên khí để duy trì sự sống của cô gái này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận