Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 1431: Thần Vương lạc ấn (canh thứ tư )

Chương 1431: Thần Vương lạc ấn (canh tư) Mà cái này mới đúng mà... Thế gian không tồn tại sự hoàn mỹ, dù cho là Đại Thần Thông, cũng vẫn có chỗ không hoàn mỹ... Chẳng hạn như, mỗi một Đại Thần Thông việc tu hành gian nan đều vượt quá sức tưởng tượng. Lại nói, ví dụ như, yêu cầu về ngưỡng cửa của Đại Thần Thông còn vượt quá sự hiểu biết của thế nhân. Dù cho thiên phú như Ngu Tử Du, cũng phải dùng tiến hóa điểm hết lần này đến lần khác mới may mắn tu thành Đại Thần Thông Nhất Khí Hóa Tam Thanh.
Mà việc này cũng có thể cho thấy Côn Bằng nhất tộc có một thiên kiêu kia tuyệt thế đến mức nào? Hóa ra là một trăm tuổi linh, đã tu thành Đại Thần Thông. Dù cho hắn vượt cấp khiêu chiến, dù cho hắn có truyền thừa kinh người. Có một điều không cần nghi ngờ, đó chính là thiên phú của hắn tuyệt đối không hề thua kém Ngu Tử Du chút nào. Đương nhiên, nói về thiên phú, Ngu Tử Du vô tình bỏ qua mất tiến hóa điểm. Đó không phải thiên phú, mà là một loại hiểu biết siêu việt...
... Bất quá hiện tại, hiển nhiên không phải lúc để ý đến những thiếu sót về không thời gian của Thần Thông. Bởi vì ngay lúc này, tựa hồ nhận ra được điều gì đó, Ngu Tử Du cũng nhấc tay phải lên, chụp về phía một góc của tinh không.
"Oanh..."
Cùng với tiếng nổ ầm vang, ánh sáng bạc ở nơi xa không ngừng mờ đi rồi xoay tròn, sau đó rơi vào tay phải của hắn. Đế binh Kim Cương Quyển dù đã nát vụn, bây giờ đầy những vết rách, thần vận mất hết, nhưng nó vẫn là một kiện chí bảo khó kiếm. So với thần khí thông thường thì nó đáng sợ hơn rất nhiều. Bởi vậy, Ngu Tử Du mới nhặt lấy. Chậm rãi thu nhỏ lại, đảo mắt một cái, đế binh Kim Cương Quyển đã biến thành kích cỡ ngón tay. Lúc này, Ngu Tử Du tự nhiên mà đeo nó vào ngón tay, biến nó thành chiếc nhẫn. Nó có đủ tư cách trở thành chiếc nhẫn của Ngu Tử Du.
Nếu chuyện này bị Chân Linh của đế binh Kim Cương Quyển biết được lúc trước thì có lẽ lão sẽ phun ra một ngụm máu mất. Đường đường là đế binh, thứ vũ khí đáng sợ mà ngay cả Vĩnh Hằng cũng phải nhìn bằng con mắt khác. Bây giờ, nó lại hóa thành vật trang sức như một chiếc nhẫn. Hơn nữa, nó lại còn rơi vào tay kẻ thù mà hắn hận không thể băm thành trăm mảnh...
"Bất quá, phải nói, đế binh xác thực không tầm thường."
Cảm nhận được một luồng mát lạnh khó tả từ đầu ngón tay truyền đến, khóe miệng của Ngu Tử Du hơi nhếch lên...
...Chỉ là...Ngay khi Ngu Tử Du thu lấy cái thân thể không trọn vẹn của đế binh Kim Cương Quyển, sau đó chuẩn bị nghênh đón thiên Môn... thì cả tinh không đều tĩnh lặng, lâm vào im lặng như chết.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Rốt cuộc làm sao vậy?... Chậm rãi ngước mắt lên nhìn phía cuối tinh không, là ánh sáng màu bạc không ngừng mờ đi. Mà cái thân ảnh màu vàng vĩ ngạn kia vẫn cứ đứng sừng sững như thế.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra? Chỉ có một điều có thể khẳng định, đó chính là mạnh mẽ như đế binh, liều mạng nghiền nát, đánh ra một kích của Vĩnh Hằng, dường như cũng không thể xóa sổ Yêu Hoàng.
"Cô lỗ..."
"Trời ơi..."
"Cái này..."
Tiếng kinh hô nối tiếp nhau của vô số cường giả không khỏi hãi nhiên. Mà nơi sâu thẳm của tinh không, kẻ vốn thích xem kịch vui như Luân Hồi Chi Chủ lại lần nữa giật khóe mắt, thậm chí không nhịn được mà tát vào mặt.
"Mẹ nó đúng là một yêu nghiệt."
Trong giọng nói đầy tức giận, Luân Hồi Chi Chủ tập trung ánh mắt vào thân ảnh màu vàng vĩ ngạn kia, đỉnh đầu xuất hiện một môn hộ.
"Là thiên Môn đột nhiên xuất hiện, khiến hắn thoát khỏi một kiếp sao?"
Trong lòng nghi hoặc, Luân Hồi Chi Chủ cũng rất ngạc nhiên. Trong truyền thừa của hắn, không có chỗ nào miêu tả việc thiên Môn có thể ngăn cản công phạt. Bất quá, nghĩ lại thì có lẽ đây là khả năng duy nhất. Dù sao, đó là một kích của Vĩnh Hằng. Mạnh mẽ như hắn mà còn bị đánh cho tan thành mây khói. Không phải vậy...Khoan đã. Cái gì gọi là mạnh mẽ như hắn, so với Yêu Hoàng thì bây giờ hắn chẳng khác nào cặn bã, ngay cả Yêu Hoàng còn suýt mất mạng, huống chi là hắn.
"Haizz..." Một tiếng thở dài, lần này Luân Hồi Chi Chủ không hề tỏ vẻ tiếc nuối mà ngược lại lộ ra một chút vui mừng. Đúng vậy chứ. Một thiên kiêu có một không hai như Yêu Hoàng lại có thể chết dưới một kích của Vĩnh Hằng sao.
"Ngươi bây giờ, mới đáng để ta theo đuổi..."
Luân Hồi Chi Chủ khẽ cười, chậm rãi xoay người. Hắn muốn bế quan, muốn tu luyện. Và đợi đến lúc sớm chứng Chúa Tể. Còn việc Yêu Hoàng đang mở thiên Môn thì... bỏ đi, không nhìn nữa. Kết cục đã định trước rồi. Nếu đến cả Yêu Hoàng mà cũng không mở được thiên Môn thì trong tinh không này cũng sẽ không có ai phá vỡ được.
...Chỉ là, lúc này Ngu Tử Du lại không thảnh thơi, để ý đến những kẻ mạnh mẽ ở bên ngoài Tinh Vực. Khóe miệng nở một nụ cười, Ngu Tử Du đã chú ý thấy, tinh không này đều đã ngưng kết. Chỉ có môn hộ mênh mông kia là tồn tại vĩnh viễn. Đạo âm tràn ngập trong không gian, Ngu Tử Du nghe được âm thanh hùng vĩ, vang vọng trong tinh không. Đó là âm thanh huyền diệu từ trong thiên môn vọng ra, có thể gột rửa tâm linh, khiến Ngu Tử Du cũng cảm thấy trong lòng an định. Bất quá, đây chỉ là sự yên tĩnh cuối cùng trước khi bão táp ập tới mà thôi. Bởi vì, ngay lúc này.
"Oanh..."
Trong tiếng nổ vang trời, cánh cửa đóng chặt kia từ từ hé ra một khe hở... Và chỉ một khe hở đó, cũng khiến cho một góc thần bí sâu bên trong môn hộ lộ ra.
"Ầm ầm..."
Chỉ nghe một tiếng ầm vang cực lớn, một luồng ánh sáng chợt từ trong môn hộ bắn ra, chiếu đến cả tinh không.
"Ta chính là Thần Vương... Lực khai thiên..."
Không biết từ nơi nào vang lên tiếng gầm thét, rung chuyển tinh không. Tìm theo tiếng mà nhìn lại thì thấy... Ánh hào quang hội tụ, hóa thành một đạo hư ảnh cực kỳ đáng sợ. Đây là Thần Tộc, khí tức tràn ngập, khiến cả tinh không rung chuyển. Mà trên tay hắn còn cầm một cái cự phủ. Nếu như không đoán sai, đây chính là lạc ấn của Thần Vương thuỷ tổ Thần Tộc ban sơ, một nhân vật chứng vĩnh hằng đáng sợ. Còn cự phủ trong tay hắn thì khỏi cần nói nhiều. Tạo Hóa Thần Khí, hay còn gọi là Tiên thiên Đế Binh, chính là Tự nhiên chi phủ trong truyền thuyết.
"Ta đây là có thù oán với Thần Tộc rồi..."
Ngu Tử Du khẽ cười, nhìn thân ảnh quen thuộc này, có chút cảm thán. Trước đây, khi hắn dùng thân phận Thông Thiên Tử Long xâm lấn Thần Tộc, thì Tinh Đồ Sáng Thế gọi ra cũng chính là hình chiếu của vị này. Và trước đó nữa, khi Thông Thiên Thần Mộc phá thiên Môn thì cũng có một cái Thần Phủ chém tới. Bất quá, so với Thông Thiên Thần Mộc, thì một mình Thần Phủ, Ngu Tử Du liền người và phủ cùng thu. Như vậy, cũng có thể thấy, nội tình của Ngu Tử Du hôm nay đã đáng sợ đến mức nào rồi. Hóa ra lúc phá thiên Môn, hắn lại gọi cả lạc ấn của vị đại năng đáng sợ nhất kỷ nguyên này đến... Phải biết rằng, nhân vật này ở một mức độ nào đó, không hề thua kém Thượng Đế của thiên sứ nhất tộc hay thích Ca Mâu Ni của Phật Môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận