Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 630: Độc nhất vô nhị huyết mạch truyền thừa (đệ bên tai )

"Thần Thụ, Thần Thụ..."
Trong tiếng gọi vang vọng lần nữa, toàn bộ Mê Vụ Đại Sơn đều rung chuyển. Ngước mắt nhìn, vô số ngọn núi, thung lũng, thậm chí cả sông... đều có những con dã thú biến dị cường đại đi ra.
Có những con mang vẻ đẹp Cửu Thải, màu sắc diễm lệ, toát lên vẻ cao quý và bất phàm. Đó là thất thải lộc, loài dị thú hiếm hoi không thích giết chóc trong Mê Vụ Đại Sơn. Lúc này, nó lặng lẽ đứng sừng sững trên một đỉnh núi, ánh mắt nóng rực, nhìn sâu vào bóng dáng thon dài đang dựa lưng vào một cây đại thụ che trời không xa.
Có con lại có bốn sừng trên đỉnh đầu, khuôn mặt tràn đầy vẻ hiếu kỳ. Đó là tứ giác dê, một loài vật có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ, luôn muốn tìm tòi mọi thứ. Hiện tại, nó kinh ngạc nhìn bóng dáng thon dài trong thiên vũ, như đang suy tư, lại như đang trầm ngâm...
...
Từng con biến dị dã thú nối tiếp nhau đi ra từ những ngọn núi, thung lũng, đúng là ứng với câu nói:
"Linh khí khôi phục, vạn vật quật khởi... mãnh thú gầm thét, chấn động sơn hà..."
Nhưng thứ khiến người ta khiếp sợ nhất lại chính là số lượng, những bóng hình đang đứng lơ lửng trên không, bao quanh bóng dáng đại thụ che trời. Trong thoáng chốc, bọn chúng như muốn xé rách cả đất trời này. Khí tức đáng sợ, hóa thành vật chất, bao phủ cả bầu trời xung quanh.
Một người, chính là đại tỷ trong chín đại tẩu thú, Cửu Vĩ. Những sợi xích ngang trời, giăng khắp nơi, tiếng xích rung động vang vọng cả không trung.
Một người khác, lại là lão tam Bạch Hổ.
"Hống..."
Trong tiếng hổ gầm vang dội, phương viên ngàn mét hóa thành một cột gió. Còn nó thì lặng lẽ nằm giữa cột gió, tỉnh giấc sau một giấc ngủ sâu.
Lại phía sau, Đế Ngạc, Hoàng Kim kiến, Thực Thiết Thú Lão Cửu, Lôi Đình Cự Long, Nguyên Tố Băng Giao, Kim Hầu... Thanh Cương và cả Linh Nhi... Tổng cộng có chín bóng người trên không.
Và đây chính là những nhân vật khủng bố đã thăng cấp lên siêu phàm tứ giai trong đợt thủy triều linh lực lần thứ ba. Đương nhiên, đây vẫn chỉ là những thứ lộ ra bên ngoài. Ẩn sau đó có lẽ có, mà cũng có lẽ không. Về điểm này, chỉ có Thần Thụ là biết rõ.
Lúc này, nhìn sâu vào muôn thú Mê Vụ Đại Sơn, Ngu Tử Du cũng híp mắt lại. Ba ngày không gặp, đúng là phải nhìn bằng con mắt khác rồi. Rất khó tưởng tượng, đây chính là Mê Vụ Đại Sơn ngày nay. Vạn thú đều bắt đầu từ nhỏ bé, mà hôm nay tất cả đều ngang trời, như muốn xé toạc cả đất trời này.
"Hô..."
Ngu Tử Du thở ra một hơi sâu, nhìn Mê Vụ Đại Sơn hiện tại, cũng trầm ngâm một lúc rồi nói thẳng: "Ta tin rằng, các vị đã chờ đợi ngày này quá lâu..."
"Hống..."
Đột nhiên một tiếng gầm thét vang lên, Bạch Hổ vỗ mạnh cánh, oai vũ đáng sợ hóa thành vật chất, giống như âm ba từng tầng khuếch tán.
"Ha ha ha, chủ nhân, lần đại tạo hóa này, quả thực quá tuyệt... ta cũng đột phá rồi. Ha ha ha..."
Trong tiếng cười không ngớt, trên mặt Bạch Hổ hiện lên vẻ đắc ý. Mà những biến dị dã thú như Cửu Vĩ, nghe tiếng cười đắc ý của Bạch Hổ cũng hiểu ý lơ đi, coi như không biết. Bây giờ, có hàng triệu biến dị dã thú đang lẳng lặng quan sát đấy... Bạch Hổ làm vậy, có thật sự tốt sao?
Đương nhiên, lúc này, không ai biết nhắc nhở Bạch Hổ, ngay cả Ngu Tử Du liếc nhìn một cái cũng chỉ khẽ lắc đầu không ai thấy.
Rồi chợt tán thưởng: "Ngươi tên này, lần này giành trước đột phá, ngược lại là ngoài dự liệu của ta."
Nói xong, ánh mắt Ngu Tử Du cũng vô tình lướt qua từng bóng người đang lặng lẽ đứng dưới gốc cây đại thụ của hắn. Đầu trâu mình người, giống yêu ma quỷ quái. Có một kẻ tóc đỏ như máu, đầy gai nhọn. Còn có khôi trụ, sông băng, Xà Nữ... so với Cửu Vĩ, Bạch Hổ, thiên phú của bọn họ cũng không hề kém cạnh. Chỉ là, cái gọi là cơ duyên rất khó nói trước. Không nắm bắt được, hay là huyết mạch chưa hoàn toàn thức tỉnh, đều trở thành lý do bọn họ chưa đột phá...
Nhưng, chuyện này không đáng gì. Sau này, nếu có cơ duyên, đột phá là chuyện tất nhiên. Đặc biệt là những kẻ nội tình sâu dày như Ngưu Ma, Kinh Cức. Còn về phần khôi trụ, sông băng thì Ngu Tử Du không dám chắc. Dù sao, không phải con biến dị dã thú nào cũng có hy vọng đạt đến siêu phàm tứ giai, cảnh giới bị người ta ca tụng là thiên tai.
Nếu không nhờ cơ duyên lần linh lực triều tịch thứ ba này, quá sức khủng bố, tuyệt đại đa số người ở đây không thể đột phá tới siêu phàm tứ giai. Điển hình nhất, chính là gã Bạch Hổ. Nhờ cơ duyên xảo hợp, nó đã thức tỉnh huyết mạch Thượng Cổ hung thú Cùng Kỳ, thừa cơ mượn huyết mạch truyền thừa mà đột phá siêu phàm tứ giai.
Nghĩ tới đây, Ngu Tử Du cũng kỳ quái liếc nhìn Bạch Hổ, có thể nói là ngốc thì có phúc à?
Ngoài Bạch Hổ đột phá, những con biến dị dã thú khác đột phá, Ngu Tử Du lại có phần dự liệu. Như Cửu Vĩ, vốn đã có huyết mạch Thiên Hồ. Mà Đế Ngạc, Lôi Đình Cự Long thì không cần nói nhiều. Là tộc Cự Long, khi thành niên chúng đã đạt đến siêu phàm tứ giai, chính là chủng tộc Chí Cường nổi danh từ thời kỳ xa xưa.
Thanh Cương, Băng Giao, vốn là những tộc nguyên tố, thiên phú không thua kém gì Cự Long tộc. Việc chúng đạt đến siêu phàm tứ giai là điều tất nhiên. Còn Kim Hầu thì khỏi cần bàn, vốn dĩ hắn thần bí, đạt đến siêu phàm tứ giai cũng nằm trong dự tính của Ngu Tử Du.
Chỉ là... Như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt Ngu Tử Du rơi vào bóng người vàng óng đang nhắm chặt hai mắt, cao bằng một người lớn. Hoàng Kim kiến, tồn tại ngoài dự đoán nhất của Ngu Tử Du. Về chiến lực, Hoàng Kim kiến rất mạnh, hầu như vô địch trong cùng cấp.
Nhưng việc nó đột phá lên siêu phàm tứ giai, Ngu Tử Du không ngờ đến. Vì Hoàng Kim kiến không có huyết mạch cường đại gì.
Chờ chút... Chợt sững lại, trên mặt Ngu Tử Du lộ ra một chút kinh ngạc. Chỉ vì lúc này, Ngu Tử Du phát hiện ra sự kỳ quái ở Hoàng Kim kiến. So với trước kia, đôi râu của hắn đã dài đến một mét, lặng lẽ rũ xuống sau gáy. Mà bây giờ, đôi râu này giống như biết hô hấp, liên tục hút vào, nhả ra linh khí Cửu Thải.
Đồng thời, độ cứng cơ thể Hoàng Kim kiến đang tăng lên với tốc độ yếu ớt. Đúng vậy, là tăng lên. Có chút quỷ dị, lại lộ ra sự bất phàm.
"Đây là...?"
Hơi nheo mắt lại, Ngu Tử Du cũng nhìn vào bảng kỹ năng của Hoàng Kim kiến. Ngay lập tức, một dòng chữ sáng chói đập vào mắt Ngu Tử Du:
« Huyết mạch Thiên Mệnh Hoàng Kiến - Lực Chi Cực Trí, hoàng tộc tuyệt đối của kiến tộc, vạn năm khó có một người, có lực lượng không ai địch nổi, cho dù là Chân Long cũng không dám đấu sức với nó, biết theo thời gian trôi đi, nhục thân không ngừng tăng cường, là huyết mạch truyền thừa độc nhất vô nhị cực kỳ hiếm có. »
"Là thức tỉnh huyết mạch rồi à..."
Trong tiếng thì thầm, Ngu Tử Du cũng quay mắt nhìn về phía thị tộc của loài kiến. Quả nhiên, đúng như hắn đoán. Trong mấy trăm nghìn con kiến, chỉ có hai con thức tỉnh được huyết mạch. Một con là Hoàng Kim kiến, đã thức tỉnh huyết mạch Thiên Mệnh Hoàng Kiến, còn một con kiến dị chủng màu đen, hiện tại đang là siêu phàm tam giai, đã thức tỉnh huyết mạch đấu thiên kiến.
"Nếu ta đoán không nhầm, việc giác tỉnh huyết mạch phải liên quan đến thực lực, thực lực càng mạnh, khả năng giác tỉnh huyết mạch càng cao."
"Hơn nữa, còn có một điểm, đó là một số truyền thừa độc nhất vô nhị sẽ chọn kẻ ưu tú để giác tỉnh. Nói cách khác, giống như truyền thừa của Kiến Mộc, nó đang tìm kiếm Thần Mộc mạnh nhất trong vũ trụ mờ mịt, và những truyền thừa độc nhất vô nhị khác cũng vậy."
"Lựa chọn kẻ mạnh nhất của chủng tộc, do đó mới có khả năng mở ra truyền thừa như thế này để Hoàng Kim kiến thành tựu loài kiến mạnh nhất vũ trụ."
Đương nhiên, đây chỉ là một phần suy đoán của Ngu Tử Du. Dù sao, huyết mạch truyền thừa là thứ thần bí nhất, rất khó giải thích một cách chính xác. Nhưng có một điều chắc chắn là việc giác tỉnh huyết mạch truyền thừa là một điều tốt, đặc biệt là những truyền thừa độc nhất vô nhị, càng là thứ không thể cầu được.
Nghĩ tới đây, Ngu Tử Du chợt giật mình, vì lúc này hắn lại nghĩ đến một chuyện không mấy tốt đẹp.
"Emmm... Mẹ, truyền thừa Kiến Mộc của ta, dường như là một cái hố trời, suýt nữa đã hại ta chết ở trong đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận