Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 114: Liễu Diệp Phi Đao (canh thứ tư )

Chương 114: Liễu Diệp Phi đao (canh thứ tư)
Ngay khi Thanh Cương tiến vào thung lũng, một cành cây xanh biếc như ngọc bích, hóa ra đã xé rách bầu trời, từ từ kéo đến trước mặt hắn.
"Thần Thụ đại nhân..."
Như nghĩ đến điều gì đó, Thanh Cương nhìn cành cây này, tận sâu trong đáy mắt hiện lên một tia phức tạp.
Ngay lúc này, Răng rắc! Cùng với một tiếng gãy rất thanh thúy, một giọt tinh hoa sinh mệnh nồng đậm đã tràn ra ở miệng cành cây bị gãy.
"Dùng nó đi, rồi theo lão tam Bạch Hổ, đến mật hầm đánh bóng tu vi."
Mật hầm, biệt danh của quảng trường dưới đất, cũng là một trong số ít cấm địa mà ba người Thanh Cương dẫn đầu không thể đặt chân đến.
Đến tận hôm nay, bọn họ vẫn không biết mật hầm là thứ gì.
Nhưng mỗi lần dã thú biến dị từ mật hầm trở về, khí tức dường như đều tăng lên rất nhiều.
Quan trọng hơn là, cả linh lực cũng tinh thuần hơn vài phần.
"Ta thật sự có thể sao?"
Kinh ngạc nhìn giọt tinh hoa sinh mệnh mà mình tha thiết ước mơ, Thanh Cương lại không vội vàng đưa tay tiếp nhận mà ôm trong lòng tâm tình phức tạp, hỏi.
"Đương nhiên có thể, đây là phần thưởng mà ngươi đáng được nhận."
Nói rồi, Ngu Tử Du nhìn thật sâu Thanh Cương, nhắc nhở: "Ta tin vào con mắt của mình, cho nên, ngươi sẽ không làm ta thất vọng chứ?"
Răng rắc!
Nắm chặt bàn tay, Thanh Cương cũng gật đầu lia lịa, thẳng thắn nói: "Sẽ không, tuyệt đối sẽ không."
Nói xong, ánh mắt của Thanh Cương càng hướng về phía vị trí bản thể Ngu Tử Du biến mất trong màn sương mù dày đặc, kích động nói: "Ta tin tưởng một ngày nào đó, Thần Thụ đại nhân nhất định sẽ già thiên tế nhật, chống đỡ cả thế giới."
"Còn ta, nguyện vĩnh viễn đi theo sau lưng ngươi."
Trong lời hứa hẹn lần nữa, Thanh Cương đã nhận lấy tinh hoa sinh mệnh.
Chớp mắt, nhìn Bạch Hổ từ trong màn đêm đi ra trông giống như một ngọn núi nhỏ, Thanh Cương cũng gật đầu, im lặng lựa chọn đi theo.
Chỉ là lúc này, Thanh Cương không hề phát hiện ra, ở nơi xa có hai đạo ánh mắt phức tạp đang lẳng lặng nhìn hắn.
"Thanh Cương, đây là?"
Nhìn thân ảnh Thanh Cương chậm rãi đi về phía cấm địa — Bí Quật, Thiên Cầm dường như ý thức được điều gì.
"Haiz."
Một tiếng thở dài, Lãnh Phong cũng không nói gì.
Nhưng nếu chú ý, chắc chắn có thể thấy ánh mắt của Lãnh Phong dừng lại một lát trên bộ da thú dính máu của Thanh Cương.
"Ngươi, cuối cùng đã chọn con đường này sao?"
Trong lòng có một sự phức tạp khó tả, Lãnh Phong cũng đành bất lực lắc đầu, lựa chọn đi về phía bóng đêm sâu hơn.
...
Ban đêm, Ngu Tử Du nhìn sâu về một hướng chiến sự.
Với tốc độ của phe nhân loại, nếu muốn phát hiện ra đội trinh sát, ít nhất cũng phải mất một hai ngày.
Mà trong vòng một hai ngày này, Ngu Tử sẽ bố trí hoàn tất sương mù thú, tạo nên một cảnh tượng sương mù tràn ngập, sương mù thú biến mất, thoạt nhìn dữ nhiều lành ít là tốt rồi.
Còn về nhiều hơn nữa, thì không phải Cơm phải ăn từng miếng, nước phải uống từng ngụm.
Với tình huống hiện tại mà nói, vẫn không thể trực tiếp đẩy Mê Vụ Đại Sơn đến cấm địa được.
Dù sao, nếu không có sự thăm dò nhiều lần của nhân loại, làm sao Ngu Tử Du có thể chuẩn bị cho những tin đồn tiếp theo chứ?
Cuối cùng không có cấm địa đáng sợ như vậy, Ngu Tử Du cũng chỉ có thể giống như bây giờ, từng bước một thúc đẩy nó.
Có lẽ đến một ngày khi nhân loại phản ứng lại, một mình Ngu Tử Du cũng đã đủ xưng là cấm địa.
Cười hắc hắc, Ngu Tử Du ngược lại càng thêm mong chờ vào tương lai.
Vào lúc này, dường như nghĩ đến cái gì, ánh mắt của Ngu Tử Du lại hướng đến bảng skill.
Không khác mấy so với mấy ngày trước, nhưng điều bất ngờ là có thêm một năng lực.
Đúng vậy, năng lực.
Hơn nữa còn là năng lực tầm xa rất hiếm — Liễu Diệp Phi đao.
Có lẽ chính là ứng với ý nghĩ trước đó của Ngu Tử Du — Bắn nổ vệ tinh ngoài không gian.
Và nhờ bản năng tiến hóa của sinh mệnh, cùng với sự dẫn dắt chính xác của hệ thống, một năng lực tầm xa rất không tệ đã được ươm mầm.
« Liễu Diệp Phi đao — Dùng linh lực bản thân để nuôi dưỡng lá liễu, không ngừng đánh bóng, càng mài thì càng tinh thuần, linh lực càng thêm thông thấu, uy lực và tầm bắn của Liễu Diệp Phi đao cũng càng xa, uy lực càng lớn. »
Nói thế nào đây?
Hình như đây là một năng lực rất thú vị.
"Đánh bóng sao?"
Một tiếng nỉ non, Ngu Tử Du không khỏi nghĩ đến một câu nói nổi tiếng kiếp trước "Tiểu Lý phi đao, lệ vô hư phát". Không biết lá liễu của hắn sau khi đánh bóng, có được thần uy tinh chuẩn như vậy không.
Trong lòng khẽ động, Ngu Tử Du tranh thủ đêm khuya vắng lặng để thử nghiệm một chút.
Tùy ý hái một chiếc lá liễu, Ngu Tử Du bắt đầu thúc giục linh lực bàng bạc của mình.
Nhưng điều bất ngờ xảy ra.
Chỉ nghe thấy Răng rắc một tiếng, chiếc lá liễu hóa ra lại bị linh lực đánh nát.
"Quả nhiên không đơn giản như vậy."
Trong lòng nói nhỏ, Ngu Tử Du lại càng thêm mong chờ.
Năng lực càng phức tạp, càng đáng được khẳng định.
Hơn nữa, Ngu Tử Du còn trông cậy vào một chiếc lá liễu để bắn nổ vệ tinh cơ mà?
Nếu quá đơn giản, ngược lại sẽ không có ý nghĩa.
...
Đêm đã khuya, Đen như mực, giống như treo một tấm màn đen, đưa tay không thấy năm ngón.
Nhưng đúng lúc này, lưu quang lóe lên, một cây đại thụ ở xa đã bị chẻ làm đôi, lộ ra mặt cắt nhẵn thín như gương.
Mà lúc này, nếu nhìn kỹ lại, chắc chắn sẽ phát hiện, phía sau cây đại thụ này, tận sâu trong một vách đá, có một chiếc lá liễu khẽ rung động.
Chiếc lá liễu này rất mỏng, mỏng như lưỡi dao, sắc bén vô cùng.
Cả chiếc lá cũng rất thông thấu, trong suốt như pha lê, mơ hồ có một dòng chảy trong suốt.
"Mười km, đồng thời xuyên thủng đại thụ, xuyên sâu vào vách đá 9 tấc."
Nhờ vào sương mù mở rộng cảm giác, Ngu Tử Du nắm chắc rất chính xác tình huống thử nghiệm Liễu Diệp Phi đao.
"Tặc tặc..."
Chậc chậc miệng, Ngu Tử Du cũng không biết nên vui hay thất vọng.
Vui là vì uy lực Liễu Diệp Phi đao khá ổn, có thể xuyên sâu vào vách đá 9 tấc từ ngoài 10 km, đủ để xé rách thép tấm của con người.
Còn thất vọng, là vì khoảng cách của Liễu Diệp Phi đao.
Mười km, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Nói dài là vì, cho dù cành của hắn dùng hết khả năng kéo dài bản mệnh thiên phú, cũng chỉ hơn trăm mét.
Còn ngắn là vì, rễ cây cắm sâu dưới đất đã kéo dài đến hơn mười km.
Trong phạm vi tầm bắn của Liễu Diệp Phi đao, Ngu Tử Du cũng có thể dùng rễ cây, bạo phát gấp mười thậm chí gấp trăm lần uy lực.
Nói cách khác, năng lực tầm xa này, hình như chỉ hữu danh vô thực.
Dù sao, ở trong phạm vi mà Ngu Tử Du đưa tay có thể chạm tới thì còn gọi gì là tầm xa?
Trong lòng hơi nghi ngờ, Ngu Tử Du cũng có chút bất lực.
Chỉ có thể nói, nhờ vào mỏ linh thạch cùng khả năng hóa long của rễ cây chủ - không ngừng thâm nhập lòng đất, lấy vạn vật làm chất dinh dưỡng, tốc độ phát triển rễ cây của Ngu Tử Du vượt xa xiềng xích cấp độ.
Đương nhiên, cho dù là như vậy, ánh mắt Ngu Tử Du nhìn về năng lực này - Liễu Diệp Phi đao vẫn có chút không chắc chắn.
Hắn không quên rằng năng lực này vẫn đang ở cấp độ Lv 1, càng không quên điều năng lực này cần chính là đánh bóng...
Hơn nữa, rất có thể là một sự đánh bóng lâu dài.
Có chút giống với thuật nuôi kiếm trong truyền thuyết, không ra thì thôi, vừa ra sẽ khiến thiên hạ kinh sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận