Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 346: Đến từ không biết nhìn trộm (phần 2 )

"Ách..."
Sửng sốt một lát, Bạch Hổ cũng nhất thời trầm mặc.
Lúc này, trong lòng nó đã không nhịn được mà cảm thấy may mắn, may mắn là thường ngày chưa từng cùng tiểu ngũ luận bàn.
Cái này mà quyền giáng xuống thì còn có thể sống được chắc?
Cũng chỉ có Lão Tứ Đế Cá Sấu, Lão Thất Khôi Trụ Long bọn họ mới có thể chống đỡ được sức mạnh của tiểu ngũ Hoàng Kim Kiến.
Đương nhiên, đại tỷ, nhị ca cùng Lão Cửu cũng nhất định có thể chống cự được. . .
Đại chiến kết thúc rất nhanh.
Dưới sự ra tay của Cửu Vĩ cùng Thực Thiết Thú Lão Cửu, toàn bộ chiến trường đều nghiêng về một phía.
Đừng nói phản kháng, ngay cả trốn chạy cũng khó như lên trời.
Thế nhưng, trong số rất nhiều cường giả, cuối cùng vẫn có một chút ngoài ý muốn.
"Các ngươi nhớ kỹ cho ta..."
Một vẻ âm trầm lộ ra, một giọng nói mang theo hàn ý lạnh lẽo.
Trong chốc lát, thân ảnh tái nhợt mà trái tim bị xuyên thủng này lại hóa ra chấn động mạnh.
Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Cửu Vĩ cùng Thực Thiết Thú Lão Cửu và những biến dị dã thú khác, một đạo thân ảnh hư ảo đã tuôn ra.
"Đây là?"
Có chút ngạc nhiên, Cửu Vĩ nhìn một màn này, hiếm khi lộ ra vẻ nghi ngờ.
"Đây chính là cái gọi là Linh hồn."
Uống một ngụm rượu lớn, Thực Thiết Thú Lão Cửu cũng chậm rãi đi tới.
Cũng đúng lúc này, Ngưu Ma đang dưỡng thương ở đằng xa chợt đứng lên, nhìn sâu vào bóng người hư ảo gần như thực chất hóa ở đằng xa, rồi giải thích:
"Đại tỷ đã nói, thiên phú của người này là Minh Xà, có thể triệu hồi ra một loại sinh vật rất cổ xưa, nếu ta đoán không lầm thì linh hồn của người này cũng rất cường đại, nên mới có thể trước khi c·hết rời khỏi thân thể."
". . . "
Nghe giọng của Ngưu Ma, rất nhiều biến dị dã thú đều có chút mông lung.
Rõ ràng là, đối với loại tồn tại rất huyền diệu như linh hồn, nhận thức của bọn họ còn nông cạn.
Bất quá, nhìn về phía xa, đạo thân ảnh thanh yên hư ảo đang lảo đảo, rất nhiều biến dị dã thú đều trầm mặc.
Nếu không ngăn cản kịp thời, đạo thanh yên này có thể sẽ trốn mất.
Chỉ là... Làm thế nào để ngăn cản đây?
Liếc nhìn nhau, mọi người đều bất lực.
Công kích vật lý thông thường thì hầu như miễn dịch.
Còn công kích nguyên tố, thì cũng có một đạo cự mãng hư ảo đang liều mạng chống đỡ.
Mạnh như đại tỷ Cửu Vĩ phun ra liệt diễm cũng khó mà suy giảm được luồng thanh yên bị con cự mãng sắc đã bị thương kia quấn quanh.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều biến dị dã thú chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn. . . Đạo cự mãng hư ảo vết thương chồng chất kia quấn lấy luồng thanh yên, hướng sâu vào bầu trời đêm bay đi.
Trước khi đi, một giọng nói âm lãnh như vang lên trong lòng các biến dị dã thú:
"Các ngươi nhớ kỹ cho ta, đám tạp nham này... ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu."
Tràn đầy oán độc và âm trầm, Triệu Giao hóa thành linh hồn gắt gao nhìn xuống phía Cổ Lâm, dường như ghi nhớ từng con biến dị dã thú trong lòng.
Cũng đúng thôi.
Lần này, hắn không những không cướp được linh, còn suýt mất mạng.
Không, nói chính xác hơn là, hắn đã c·hết.
Bây giờ sở dĩ sống tạm là nhờ linh hồn, nương tựa vào đó mà tồn tại.
Thế nhưng, đáng mừng là, trong trí nhớ truyền lại của thiên phú Minh Xà, có một loại phương pháp chuyển sinh, nếu tìm được huyết mạch đồng tộc, hắn vẫn còn hy vọng sống sót.
Nghĩ đến đây, Triệu Giao liền điều khiển Minh Xà chạy về phía Liên Bang. . .
Và đúng lúc này, ở trên mặt đất, Cửu Vĩ nhìn theo bóng hình rời đi, sóng lửa quanh thân cuộn trào mãnh liệt, linh lực đáng sợ cũng đang dâng trào.
Nhưng không đợi nàng đuổi theo, một giọng nói đã vang lên trong lòng nàng:
"Các ngươi cũng không cần đi đuổi, tên kia đã sớm bị một nữ nhân thần bí để mắt tới rồi, sống không lâu nữa đâu."
"Nữ nhân thần bí?"
Hơi ngẩn ra, Cửu Vĩ nghi ngờ nhìn lên vai Ngưu Ma, nơi có một đóa ngũ thải linh hoa đẹp tựa tiên cảnh.
"Ừ, một nữ nhân rất thần bí, chính nàng đã bảo ta tới đầu quân cho Mê Vụ Đại Sơn."
"Là vậy à?"
Lẩm bẩm trong miệng, Cửu Vĩ trong lòng cũng hiểu ra.
Nếu không đoán sai, thì đó chắc là Thanh Nhi đang ở Liên Bang Nhân Loại.
Cũng chỉ có nàng mới có thể làm cho đóa linh hoa này đến đầu quân cho Mê Vụ Đại Sơn.
Nhưng mà, nghĩ tới đây, Cửu Vĩ nhìn hướng cự mãng hư ảo đang rời đi, hiếm khi nở một nụ cười.
Bị Thanh Nhi để mắt đến, tên kia chắc chắn không còn sống được bao lâu nữa.
Phải biết, Thanh Nhi vốn là một luồng U Hồn, linh hồn bình thường trước mặt nàng giống như một đứa trẻ nực cười.
Quan trọng hơn, Thanh Nhi còn có một năng lực —— Phệ Hồn, đó là mượn việc thôn phệ những hồn phách cường đại để trưởng thành.
Trước đây, chính Thanh Nhi đã cắn nuốt hồn phách của Bạch Ngân Ngô công siêu phàm nhị giai, mới có thể một bước thành tựu siêu phàm.
Bây giờ, có hồn phách cường đại như Triệu Giao, lại còn thêm Minh Xà, Thanh Nhi sao có thể bỏ qua?
Nghĩ tới đây, Cửu Vĩ liền kìm lại ý định truy đuổi, xoay người phân phó:
"Dọn dẹp chiến trường, những gì có thể mang đi thì mang đi."
"Những gì không thể mang thì g·i·ế·t."
Nghe thấy giọng của đại tỷ, rất nhiều biến dị dã thú vội vàng gật đầu đồng ý.
"Vâng, đại tỷ."
. . .
Gần nửa đêm sau, toàn bộ Cổ Lâm lại khôi phục hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ còn lại những cái hố cùng những mảng rừng Cổ Lâm bị đốt cháy còn sót lại.
Vào lúc này, ngước mắt nhìn về phía xa, vẫn có thể mơ hồ thấy mấy bóng dáng kinh khủng đang từ từ đi sâu vào bóng đêm.
Đối với Cửu Vĩ bọn họ mà nói, cuộc chiến này chỉ là một khúc nhạc đệm.
Linh hoa đã đạt được. Địch nhân cũng đã tiêu diệt toàn bộ.
Ngưu Ma tuy bị thương, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Nghĩ như vậy thì đây là một trận đại thắng.
Nhưng mà, Cửu Vĩ bọn họ không biết là, ngay sau đó, mấy cặp mắt phát ra ánh lục quang u ám đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện trên một đỉnh núi, lặng lẽ nhìn bóng lưng những con biến dị dã thú như Cửu Vĩ đang rời đi.
"May là vừa rồi chúng ta không xuất thủ."
Một giọng nói quyến rũ đầy may mắn vang lên trong không khí.
"Đây chính là Mê Vụ Đại Sơn!"
Trong tiếng thở dài, một con Hắc Hồ đen như mực, trông rất tinh xảo dài ba mét khẽ nheo mắt, nói thêm:
"Nếu ta đoán không sai, Mê Vụ Đại Sơn chính là thế lực mà chúng ta, biến dị dã thú, không thể lay chuyển được."
"Ngay cả Bạo Quân ở sâu trong sa mạc cũng không được sao?"
Nghe thấy con Bạch Hồ bên cạnh mắt đảo liên hồi, trông rất linh tính, Hắc Hồ liền lắc đầu giải thích:
"Bạo Quân tuy mạnh, nhưng chung quy căn cơ còn thấp, còn Mê Vụ Đại Sơn, từ lần đầu tiên linh khí khôi phục đã bắt đầu xây dựng thế lực, nên thế lực của hắn từ sớm đã hình thành cơ bản rồi."
"Bây giờ, chỉ cần vài con biến dị dã thú dưới trướng Thần Thụ thôi, đã cường đại đến mức đáng sợ, có thể tưởng tượng được Mê Vụ Đại Sơn bây giờ kinh khủng đến mức nào."
Nói đến đây, Hắc Hồ như nhớ đến điều gì đó lại thở dài.
"Chỉ là, ta không ngờ dưới trướng Thần Thụ hóa ra lại có người của Hồ Tộc chúng ta, mà sức chiến đấu lại kinh khủng đến vậy."
"Ách..."
Có chút ngượng ngùng, Bạch Hồ cũng im lặng.
Hồ Tộc, trong số các biến dị dã thú thì sức chiến đấu không mạnh.
Mà bọn chúng có thể đạt được đến mức như vậy thì công lao của chỉ số IQ là không thể bỏ qua.
Từ lần biến dị đầu tiên, mấy thủ lĩnh Hồ Tộc này đã học được cách ôm đoàn, lại còn đoàn kết tộc nhân, từng bước một đi đến ngày hôm nay.
Nhưng dù vậy, tộc của các nàng vẫn chưa thể có được một cường giả có thể chống đỡ được một phương.
Còn bây giờ, khi nhìn thấy con Hồng Hồ ba đuôi ở đằng xa, đại phát thần uy, có thể tưởng tượng được tâm trạng của chúng nàng. . .
Không cam lòng, cay đắng. . . Phức tạp không nói ra được.
Đương nhiên, còn có một loại kinh hỉ không nói nên lời. . . Dường như đã nhìn thấy một thứ gọi là Hy Vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận