Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 4106: Khổ sở Long Ngữ

"Bế quan thôi mà, làm gì mà gấp gáp vậy."
Nhìn đại điện trống trơn, Siêu Việt Giả lẩm bẩm một tiếng, lại lần nữa giơ tay lên cầm lấy tay cầm chơi game.
Sau một hồi chơi game, lại bị mấy tên lão làng đè bẹp một trận, hắn bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại.
Đúng rồi, hiện tại thế giới tinh không còn chưa có Vĩnh Hằng đỉnh cấp tọa trấn mà.
Nghĩ đến đây, trên mặt hắn không khỏi lộ ra một tia ngại ngùng.
Vội vàng hướng về phía Truyền Tống Môn mà đi, nhưng vừa bước chân đến trước Truyền Tống Môn, lại nghe được âm thanh trò chơi đang bắt đầu ở phía sau.
Do dự quay đầu nhìn về phía sau, nhìn hình ảnh game, Siêu Việt Giả có chút do dự.
Thật ra, cũng không quan trọng việc chậm trễ chút thời gian.
Hay là mình chơi thêm một ván nữa?
Thôi, thôi vậy, đi nhanh lên.
Siêu Việt Giả mạnh mẽ lắc đầu, vội vàng xua tan ý nghĩ mê game trong đầu, vội vã bước lên Truyền Tống Trận.
. . .
Trong đại trướng của quân Viễn chinh Thần Ngôn Văn Minh, bầu không khí đặc biệt căng thẳng.
Mọi người đều im lặng nhìn Long Ngữ đang đứng ở chính giữa.
Việc điều tra về tổ chức thần bí đã ngăn chặn Táng Thiên nhất tộc đã có kết quả.
Mà tin tức bọn họ nhận được, cho dù là những người cổ xưa nhất trong số họ, những người gần như khám phá mọi bí ẩn của thế gian cũng có chút không dám tin.
Bởi vì, thiên tài hậu bối có hy vọng nhất trong tộc của họ lại gia nhập tổ chức kia.
Thậm chí, tổ chức kia còn có thể do địch nhân của bọn họ lập ra.
Vừa nghĩ đến tộc nhân mà họ đã ký thác vô số hy vọng, hao phí vô số tài nguyên bồi dưỡng.
Có khả năng trong tương lai sẽ quay đầu lại tấn công họ, dù cho bọn họ đều là những người lãnh đạm về tình cảm, cũng không khỏi cảm thấy một trận đau lòng.
Long Ngữ đứng ở chính giữa cũng không nói một lời nào.
Hắn cũng không biết bây giờ nên làm gì?
Đối với tên thiên tài tộc nhân này, hắn nên coi hắn là địch nhân, hay là nên chờ đợi thêm để hắn hoàn toàn tỉnh ngộ?
Hiện tại uy hiếp của Đạo Tổ và bí mật về nửa bước Siêu Thoát đã gần kề, bọn họ không muốn bỏ qua.
Mà muốn chờ đợi hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, cũng không phải chuyện có thể làm được trong thời gian ngắn.
Có thể thành tựu Vĩnh Hằng, thì ai mà chẳng có một tâm trí kiên nghị, không dễ gì thay đổi?
Long Ngữ cũng không muốn bây giờ liền đưa ra lựa chọn.
Nhưng với tư cách là thủ lĩnh quân viễn chinh, hắn nhất định phải đưa ra quyết định.
Hiện tại trong trướng, thậm chí bao gồm mấy vị Thủy Tổ đang ngồi ở vị trí cao đều đang chờ đợi quyết sách của hắn.
Hắn thậm chí, đều có thể đoán được lựa chọn trong lòng mấy vị Thủy Tổ.
Bọn họ đều đã chuẩn bị hy sinh tộc nhân này rồi, chỉ là bọn họ hy vọng nghe hắn mở miệng.
Nhưng mà...
Ta làm sao mở cái miệng này ra đây.
Trong lòng Long Ngữ vô cùng hối hận.
Hắn hối hận tại sao mình lại muốn chọn làm thủ lĩnh quân viễn chinh lần này.
Nếu không phải tham muốn chút quyền thế này, hắn cũng sẽ không bị mấy vị Thủy Tổ đẩy ra làm cái kẻ ác này.
"Ta tuyên bố, đem Long..."
Muốn có được cái gì, liền phải mất đi một số thứ khác, cuối cùng Long Ngữ cũng ngoan tâm đưa ra quyết định.
"Báo quân tình khẩn cấp!"
Một tiếng hô hoán dồn dập, khiến thanh âm của Long Ngữ dừng lại.
Sau một khắc, một vị thượng vị Vĩnh Hằng xông vào trong đại trướng.
"Nhanh, nói rõ quân tình!"
Nhìn người đến, Long Ngữ hưng phấn hô to.
Hy vọng đây là một tin tức lớn, để hắn tạm thời thoát khỏi sự lựa chọn khó khăn này.
"Quân tình khẩn cấp, đại quân Vĩnh Hằng nhất tộc đã xuất hiện, người dẫn đầu chính là hai vị Thủy Tổ của bọn họ."
"Cái gì?"
Đại quân Vĩnh Hằng nhất tộc xuất động cũng không phải chuyện nhỏ.
Huống chi còn do hai vị Thủy Tổ dẫn đầu.
"Biết mục đích của bọn họ không?"
Long Ngữ vội vàng hỏi.
"Tạm thời không biết, chúng ta còn chưa tiếp xúc với bọn họ, việc này cần trung tâm quyết định."
Vị cao vị Vĩnh Hằng này vội vàng trả lời.
"Lập tức giao thiệp với bọn họ, không, ta tự mình đi!"
Long Ngữ kiên quyết hô to.
"Chư vị, đại quân Vĩnh Hằng nhất tộc lại một lần nữa xuất hiện trong hỗn độn, động cơ của bọn họ không rõ, việc này cần ta đích thân đi qua hỏi rõ tình hình."
Long Ngữ nhìn một lượt các Vĩnh Hằng trong đại trướng: "Bẩm báo Thủy Tổ, liên quan tới chuyện của tộc nhân có thể đợi sau rồi quyết định không?"
Nghe được lời của Long Ngữ, tất cả Vĩnh Hằng đều mong đợi nhìn mấy vị Thủy Tổ đang nhắm mắt im lặng.
"Chuẩn."
Mấy vị Thủy Tổ không nói gì, thế nhưng một tiếng âm thanh trầm hùng vang lên trong tâm trí của mọi người.
Bầu không khí căng thẳng trong đại trướng lập tức tan thành mây khói.
"Tuân lệnh!"
Long Ngữ hưng phấn nhìn vị thượng vị Vĩnh Hằng rời khỏi đại điện, vội vã tiến vào hỗn độn.
. . .
Trong lúc đại quân Vĩnh Hằng nhất tộc đang hành quân.
Hai vị Thủy Tổ tiếp đãi Long Ngữ đột ngột đến bái phỏng.
"Gặp qua hai vị tiền bối."
Sáu đại văn minh cấp Truyền Thuyết tuy rằng có quan hệ cạnh tranh, nhưng cũng có quan hệ hợp tác.
Bọn họ cần duy trì sự cạnh tranh lẫn nhau, nhưng cũng muốn hợp lực đè xuống tất cả các nền văn minh mới xuất hiện có khả năng uy hiếp bọn họ.
Cho nên, dù cho việc đại quân Vĩnh Hằng nhất tộc xuất động có phần thần bí khó hiểu, Long Ngữ vẫn dám đường hoàng tiến đến.
Hơn nữa, Vĩnh Hằng nhất tộc cũng đúng như hắn đoán đã tiếp kiến hắn.
"Long Ngữ, đã một kỷ nguyên chưa từng gặp mặt, không ngờ thực lực của ngươi lại tiến bộ không nhỏ."
Một vị Thủy Tổ của Vĩnh Hằng nhất tộc biến hóa ra phân thân hình người cười nhìn Long Ngữ.
"Tiền bối quá khen."
Long Ngữ khiêm tốn cười: "Chắc hẳn hai vị tiền bối đã biết mục đích ta đến bái phỏng."
Trên lý thuyết, việc điều động đại quân giữa sáu đại văn minh cấp Truyền Thuyết không thể qua mặt được những nền văn minh khác.
"Lần này chúng ta xuất quân, là để bao vây tiêu diệt kẻ mạo phạm mới xuất hiện."
"Kẻ mạo phạm?"
Nghe được cách gọi này, sắc mặt Long Ngữ không khỏi biến đổi.
Bởi vì kẻ mạo phạm là một cách gọi riêng giữa sáu đại văn minh cấp Truyền Thuyết, chỉ những kẻ nghiên cứu huyết mạch trực hệ của bọn họ.
Đừng thấy cách gọi này có vẻ không nghiêm trọng.
Nhưng một khi đã bị gán cho danh xưng này, đừng nói là bản thân kẻ đó, ngay cả chủng tộc, văn minh, thậm chí văn minh tái sinh của họ cũng là mục tiêu hủy diệt.
"Truy tìm ra kẻ mạo phạm rồi sao?"
Long Ngữ vội vàng hỏi.
"Kẻ mạo phạm này có năng lực pháp tắc đặc thù, khiến chúng ta mấy lần bắt giữ đều thất bại."
Vị Thủy Tổ này cũng mang vẻ mặt khó tin.
Trong hỗn độn lại xuất hiện một cường giả, việc này khiến những kẻ cổ hủ như hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Cho vãn bối tham gia vào đại quân của tiền bối, có lẽ thiên phú của ta có thể giúp tiền bối."
Tuy rằng việc này không liên quan đến Long Ngữ, thế nhưng trong thời gian ngắn Long Ngữ không muốn trở về quân viễn chinh.
"Vậy thì làm phiền."
. . .
Bên trong dòng sông thời gian.
Ngu Tử Du khoanh chân ngồi giữa dòng sông thời gian, tùy ý nước sông Thời Gian Trường Hà rửa trôi y phục của hắn.
Thần sắc của hắn đạm nhiên, không hề có một chút nào bị người đuổi giết.
Thực tế đúng là như vậy, bởi vì lúc này bên ngoài đang bị đuổi giết căn bản chỉ là Thời Gian phân thân của hắn.
Trốn tránh trong dòng sông thời gian, hắn căn bản không phải thứ mà người ngoài có thể bắt được.
Mà những phân thân kia, cũng chẳng qua là để trấn an Vĩnh Hằng nhất tộc, hy vọng nhờ bọn họ phân tán sự chú ý của Vĩnh Hằng nhất tộc mà thôi.
Hy vọng Vĩnh Hằng nhất tộc có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của hắn, sau này thấy hắn thì dập đầu một cái.
Cảm nhận được thêm một phân thân bị hủy diệt, Ngu Tử Du trong lòng không quên nhổ nước bọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận