Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 3478: Hoàng Kim kiến cáo biệt.

Chương 3478: Hoàng Kim kiến cáo biệt. Ngu Tử Du vẫn luôn chú ý đến Linh Nhi và cũng hiểu rõ tâm tư của cô nàng. Bất quá, hắn không hy vọng Linh Nhi quá mức liều lĩnh. "Mọi chuyện đều có ta." Một câu nói đơn giản, trên mặt Ngu Tử Du nở một nụ cười. "Vâng, ta biết chủ nhân." Linh Nhi gật đầu, nàng cũng hiểu rõ. Sau khi sắp xếp xong cho Linh Nhi, Ngu Tử Du cũng yên tâm. Cô nàng này rất tuân thủ quy tắc, hơn nữa, việc nàng đi trước thần huyết thiên địa, đối với Ngu Tử Du mà nói cũng rất tốt đẹp. Tuy Ngu Tử Du đã ban thần huyết thiên địa cho Văn Minh Biến Dị Giả nhưng hắn không nói rằng, không thể sắp xếp người của mình ở thần huyết thiên địa. Hơn nữa, Văn Minh Biến Dị Giả có lẽ cũng không để ý đến chuyện này. Đầu tiên là lợn rừng mặc giáp cùng Lửng mật Ca... sau đó lại là chim cắt cùng Linh Nhi. Ngu Tử Du bắt đầu an bài cho những thuộc hạ cũ của mình. Năm tháng trôi qua, những tiểu gia hỏa này vẫn giữ nguyên sơ tâm. Đúng lúc này, một bóng người chợt xé rách không gian, từ phía sau Ngu Tử Du bước ra. Không cần quay đầu, Ngu Tử Du cũng cảm nhận được rõ ràng khí cơ đáng sợ của bóng người này. Khí thế bộc phát, 150 tựa như xé toạc bầu trời, thậm chí là cả đại địa. Sức mạnh giống như thực chất hóa, ẩn mà không phát cũng đáng sợ tới cực điểm. Đây là Hoàng Kim kiến, một trong hai chiến tướng mạnh nhất dưới trướng Ngu Tử Du, cùng với Tử Liêm. Hoàng Kim kiến, gánh trên lưng là sức mạnh tuyệt đối. Mặc cho ngươi có vạn ngàn thuật pháp, một quyền bạo phá. Nếu không đủ, lại thêm một quyền nữa. Đó chính là Hoàng Kim kiến. Đối tượng mà hắn sùng bái chính là Hồng Hoang Bàn Cổ. Bàn Cổ đi con đường dùng lực chứng đạo. Dựa vào sức mạnh tuyệt đối, nghiền ép tất cả. Mà ở cùng một cấp độ, lực lượng pháp tắc thực sự đáng sợ. Cho dù là Ngu Tử Du chống lên bằng bình chướng thời không pháp tắc, cũng khó mà ngăn cản. "Chủ nhân..." Hoàng Kim kiến khe khẽ lên tiếng, ánh mắt hắn lấp lánh. Hôm nay, hắn có chút khác so với trước kia. Đôi cánh mỏng như cánh ve đan vào phía sau, tựa như đao phong. Vóc dáng cao lớn, vẫn như xưa. Bộ xương màu vàng sẫm tựa như áo giáp. Đứng im lặng, một luồng sát khí đã rõ ràng truyền đến theo không khí. "Ngươi bây giờ, đã bị kẹt à?" Ngu Tử Du có chút ngạc nhiên. "Ừm." Hoàng Kim kiến khẽ gật đầu và nói thẳng: "Hiện tại ta bị mắc kẹt ở Chủ Tể Cửu Trọng Thiên." Nói đến đây, Hoàng Kim kiến có chút bất đắc dĩ. Hắn rất nỗ lực và ra sức tìm hiểu lực lượng pháp tắc nhưng vẫn rất khó tiến thêm một bước. Với tình trạng của hắn hiện tại, mỗi một tiến bộ đều khó như lên trời. Bất quá, không thể phủ nhận lực lượng pháp tắc rất đáng sợ. Hoàng Kim kiến chỉ mới ở thiên môn cửu trọng thiên đã có chiến lực không kém nửa bước Vĩnh Hằng, đủ để cho những kẻ khác ngước nhìn. Ước tính cũng chỉ có đại xà, Khổng Tuyên cỡ nửa bước Vĩnh Hằng, mới có thể so tài cùng hắn. "Bây giờ ngươi muốn tiến thêm một bước rất khó, rất khó." Trong tiếng cảm thán khe khẽ, Ngu Tử Du cũng nói thẳng: "Ta nghe nói, trong dòng chảy kỷ nguyên, có sinh ra một vài chí bảo liên quan tới lực lượng pháp tắc." "Ví như có một kỷ nguyên, sinh ra lực lượng chi tâm, tương truyền do trái tim của một vị Vĩnh Hằng tôn giả luyện hóa mà thành, nếu ngươi có thể tìm được, có lẽ sẽ giúp ích được." "Thứ hai, lực lượng chi thạch trong truyền thuyết, cũng là nơi thừa tải truyền thừa lực lượng pháp tắc..." Hoàng Kim kiến im lặng lắng nghe. Những thứ này đều là chí bảo, nhưng chúng sớm đã biến mất trong thiên địa, không biết đã bao nhiêu năm. Lúc này, dường như đã nhìn thấu ý nghĩ của Hoàng Kim kiến, Ngu Tử Du cũng nói thẳng: "Ngươi mang theo lực lượng pháp tắc, tự nhiên sẽ có sức hút đặc biệt đối với những bảo vật này." "Thay vì đứng ở Cửu Giới, chi bằng ngươi đi bộ một chút ở Hỗn Độn, cố gắng có thể gặp may." Nghe vậy, Hoàng Kim kiến cũng gật đầu: "Ta biết rồi, chủ nhân, thuộc hạ đi ngay." Nói xong, Hoàng Kim kiến bước ra một bước. "Oanh..." Không gian cũng không đủ sức để thừa nhận một cước của hắn. Hắn hơi nheo mắt, đạp nát không gian và nhanh chóng rời đi. Ngu Tử Du cùng Linh Nhi ở lại, hai người nhìn nhau. "Tiểu Ngũ thật đúng là đáng sợ." Linh Nhi cảm thán. Bây giờ, người có thể theo sau lưng chủ nhân cũng chỉ có mấy vị này thôi. Tiểu Ngũ Hoàng Kim kiến, đại xà, Tử Liêm các loại. Còn những người khác, cho dù có chủ nhân dốc sức trợ giúp, cũng xem như đã dừng chân. Nhưng, không có biện pháp, thiên phú và ngộ tính của họ có hạn nên hạn mức cao nhất tự nhiên cũng đã được định đoạt. Mà như vậy, vẫn còn là có chủ nhân. Nếu không có chủ nhân, bọn họ ước tính phần lớn sẽ khó mà bước chân lên tới Chúa Tể. Điều đáng nói là, đi theo chủ nhân có lẽ còn đáng sợ hơn so với đi theo bất cứ Vĩnh Hằng tôn giả nào. Bởi vì chủ nhân là thần thụ chi tổ. Là linh vật chi tổ. Là người mà vạn ngàn linh vật đều nương theo. Cho nên, đi theo chủ nhân, linh vật lấy mãi không hết, dùng hoài không cạn. Mà dù là linh vật đáng sợ đến đâu cũng đều có cơ hội thu hái. Ví như lá Bồ Đề trong truyền thuyết, ngộ đạo quả, còn có bàn đào ngàn năm nuôi dưỡng... sinh tử diệp có sức mạnh luân chuyển sinh tử... lôi kích thần mộc bất hủ trên thế gian... đủ loại bảo vật, cái gì cần có đều có, khiến người ta nghẹt thở. Đó chính là lợi ích khi đi theo chủ nhân. Về phương diện tài nguyên, thực sự không cần phải lo lắng. Nhưng cho dù có được tài nguyên như vậy, phần lớn người theo đuổi vẫn sẽ phải dừng bước. Lúc này, không còn là vấn đề về tài nguyên nữa, mà càng là vấn đề của bản thân. Ở phương diện này, chủ nhân cũng không thể giúp gì, chỉ có thể thở dài một tiếng. "Chủ nhân," Linh Nhi chợt gọi, lên tiếng hỏi: "Ngươi nói xem, có phải ta cũng sẽ dừng chân tại chỗ này mãi không?" Lặng lẽ lắng nghe, Ngu Tử Du cũng im lặng. Dừng chân ư? Thật ra mà nói, trong những người quen của hắn, Linh Nhi không phải người nổi trội về thiên phú mà là về năng lực. Mà bây giờ, tu vi của Linh Nhi chỉ mới khó khăn lắm mới đạt tới Thiên Môn Thất Trọng Thiên. Ai ~ Trong lòng thở dài một tiếng, trên mặt Ngu Tử Du cũng cố nở nụ cười. "Ngươi có cơ duyên, đương nhiên sẽ không dừng chân." "Hơn nữa, cứ tin rằng, sau lưng ngươi có ta." Nghe vậy, Linh Nhi cười hắc hắc. "Đúng vậy, ta còn có chủ nhân." Cô nàng lộ ra vẻ ỷ lại, đầu tựa vào vai Ngu Tử Du, trước sau như một. Nàng rất ỷ lại Ngu Tử Du. Trước đây, nàng đã thích dựa thân thể vào bản thể của Ngu Tử Du. Bây giờ, vẫn như vậy, không hề thay đổi. Rất khó tưởng tượng được, đây lại là nữ hoàng uy trấn tinh không. Bất quá, hiện tại nha, đã đến lúc phải sắp xếp cho Linh Nhi đi đến thần huyết thiên địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận