Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 4023: Lại là ngàn năm

Chương 4023: Lại là ngàn năm
Nhìn cái tên tu hành giả đang ôm khư khư túi Linh Thạch, vẻ mặt như sợ hối hận, Ngu Tử Du cũng câm nín.
Quyển pháp quyết luyện khí kia không có vấn đề, chỉ là hơi sơ sài một chút.
Nhưng mà cái kiểu này là thế nào?
Giá Linh Thạch hắn đưa ra cũng chỉ cao hơn một chút xíu mà thôi.
Thế mà chỉ một chút khác biệt như vậy, lại khiến tu hành giả kia khẩn trương đến thế.
Chẳng lẽ, tu hành cũng không sửa đổi được phẩm hạnh của một người sao?
Lặng lẽ cất bí tịch luyện khí vào túi trữ đồ, lại khiến mấy tán tu xung quanh đỏ mắt.
Ngu Tử Du một mình đi dạo trong phường thị.
Đương nhiên, hắn cũng không quên, phía sau lưng mình vẫn còn mấy tán tu bí mật bám theo sau khi hắn lộ túi trữ vật.
Trong khoảng thời gian lang thang này, Ngu Tử Du đã thấy được sự chênh lệch giàu nghèo quá lớn giữa tu sĩ chính phái và tán tu.
Khi tu sĩ Danh Môn Chính Phái đang lo lắng nên dùng loại cực phẩm đan dược nào để xung kích cảnh giới thì các tán tu đang cật lực vì một miếng Linh Thạch.
Mà Ngu Tử Du, bao năm qua luôn lấy thân phận tán tu để bước đi trên con đường tu hành giới.
Không còn cách nào khác, bởi vì tu sĩ nơi này, muốn bái nhập tông môn chính phái, đều phải đem một luồng thần hồn của mình đặt vào trong tông môn (để xác minh tư chất) mới có thể qua được khảo nghiệm.
Mà cái quy tắc này dường như được viết vào thiên đạo.
Cho nên, dù hắn là một Vĩnh Hằng đỉnh cấp, cũng không thể ngụy trang được thần hồn để qua mắt thiên đạo.
Thật là một thiên đạo não tàn.
Nghĩ tới đây, Ngu Tử Du không khỏi ngẩng đầu lên trời giơ ngón giữa.
Ngươi nói cái gì? Bất kính với thiên đạo, sẽ bị sét đánh?
Làm ơn đi, thân phận bây giờ của Ngu Tử Du chỉ là một con tép riu a.
Thiên đạo phải rảnh rỗi cỡ nào mới để ý một con ký sinh trùng bất kính dưới chân chứ?
Đương nhiên, nếu chờ tu vi của hắn tăng lên, thiên đạo có lôi chuyện cũ hay không, thì không phải bây giờ có thể suy xét.
Huống chi, Ngu Tử Du cũng không định nâng tu vi lên.
Trong hơn một ngàn năm này, hắn đã hai lần ngụy trang tu vi không thể tăng lên, thọ nguyên cạn kiệt mà chết.
Hiện tại, đã là "Đệ Tam thế" trong Ma giới.
Hắn hiện tại là một tán tu may mắn ngẫu nhiên nhận được truyền thừa "Lên lên lên đời trước quan chủ" của Thanh Thiên Đạo Quan.
Bối cảnh không sâu, nhưng cũng đủ để ngăn cản một đám ngườiòm ngó.
Đương nhiên, một ít tài phú cùng pháp bảo “đức không xứng vị” trên người, đương nhiên cũng sẽ chiêu lấy những ánh mắt mơ ước.
Sau khi Ngu Tử Du lộ túi trữ vật ở trong phường thị, ánh mắt mơ ước nhìn hắn cũng không ít.
Người theo dõi hắn cũng phải mười mấy tên.
Nhưng khi hắn trưng ra yêu bài của Thanh Thiên Đạo Quan tại cửa ra của phường thị thì phần lớn ánh mắt đều biến mất.
Nhưng vẫn còn vài người có vẻ không cam lòng, nhưng cũng có chút cố kỵ, vẫn lén lút đi theo sau Ngu Tử Du, cũng không lộ mặt.
Mãi cho đến khi Ngu Tử Du tiến vào Thanh Thiên Đạo Quan, những ánh mắt kia mới thật sự biến mất.
"Thái Sư Thúc Tổ, Thanh Phong lão tổ tìm ngài."
Vừa vào đạo quan, một tiểu đạo đồng đã chạy tới.
"Ừm, ta đi ngay."
Ngu Tử Du là truyền nhân cách một đời của "Lên lên lên đời trước quan chủ", cho nên Đạo Đồng tùy thị Ngu Tử Du lúc này, Thanh Phong là ngang hàng.
"Sư đệ, hôm nay ngươi ra ngoài lại bị người theo dõi."
Bước vào đại điện, Thanh Phong lão tổ năm xưa là một đứa nhóc, giờ đã có chút nhức đầu nhìn Ngu Tử Du.
"Không sao, mấy tên đạo chích thôi, ta tùy tay là đuổi được."
Ngu Tử Du cười hờ hững.
"Nhưng mà dù sao cũng là phiền phức."
Thanh Phong lão tổ cười khổ nói.
"Thiên phú của ngươi xuất chúng, nếu không ngoài ý muốn nhận được truyền thừa của sư phụ, ngươi vốn có tư cách vào mấy Đại Môn Phái kia..."
"Được rồi, được rồi, làm một tiểu tu sĩ thoải mái hơn, mấy Danh Môn Đại Phái đó cũng chẳng có gì vui sướng."
Thấy Thanh Phong lại bắt đầu cằn nhằn, Ngu Tử Du phất tay cắt ngang. "Ta kiếm được một quyển luyện khí bí mật, định bế quan một thời gian, không có việc gì đừng gọi ta."
Nói xong, Ngu Tử Du xoay người rời đi.
"Đúng rồi, có việc cũng đừng gọi ta, gọi cũng không có tác dụng đâu."
Thanh Phong lão tổ: "..."
"Meo meo."
Vừa về tới sân nhỏ của mình, một con mèo toàn thân trắng như tuyết, lông xù như một cục bông nhảy từ mái hiên xuống, rơi vào lòng Ngu Tử Du.
"Miêu Miêu, ở nhà ngoan không?"
"Meo meo."
Mèo Miêu kêu như thể đang trả lời, cọ cọ vào lòng Ngu Tử Du tìm một tư thế thoải mái nằm xuống.
Nghe được tiếng của Ngu Tử Du, một con Bạch Xà đang phơi nắng trên mái hiên cũng gục đầu xuống, một đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Ngu Tử Du.
"Bạch Linh Linh, vào nhà thôi."
Ngu Tử Du giơ tay lên, con rắn leo lên vai hắn theo cánh tay.
Đầu rắn trắng như ngọc chạm vào mặt Ngu Tử Du, sau đó dựa vào vai hắn, treo lơ lửng ở đó như đang ngủ.
Về đến phòng, Ngu Tử Du lấy từ trong túi trữ vật hai cái bát ngọc nhỏ, một giọt Linh Dịch ở bên ngoài có giá mấy ngàn linh thạch, ở chỗ hắn chỉ dùng để làm nước uống cho sủng vật.
Hai con vật nhỏ riêng phần mình ưu nhã liếm láp Linh Dịch trước bát ngọc trắng của mình.
Sau khi ăn xong, chúng ngáp một cái, lại lười biếng nằm trên người Ngu Tử Du.
Bạch Xà Bạch Linh Linh và mèo Miêu Miêu là hai con vật nhỏ mà Ngu Tử Du liên tục nhận nuôi trong vài năm nay.
Chúng chỉ là động vật nhỏ bình thường, quá trình nhận nuôi cũng rất bình thường.
Về phần vì sao thu nuôi chúng, chỉ là vì khi nhìn thấy chúng, Ngu Tử Du lại nhớ đến Cửu Vĩ.
Cho nên, khi thấy chúng, Ngu Tử Du đã quyết định thu nuôi chúng.
Một rắn một mèo này, vẻ bề ngoài có vẻ rất bình thường.
Thế nhưng năng lượng ẩn chứa bên trong, còn hơn cả những người thừa kế của chín thành trong Cửu Đại Tông Môn ở thế giới này.
Còn việc người ở thế giới này có phát hiện hay không, Ngu Tử Du hoàn toàn không lo lắng.
Bởi vì những linh lực mạnh mẽ kia đều đã bị Ngu Tử Du phong ấn bên trong cơ thể của chúng.
Chỉ khi chúng tu luyện mới có thể thả ra một chút.
Mà công pháp Ngu Tử Du truyền thụ cho hai tiểu gia hỏa này, tuy đến từ tinh không nhưng cũng bắt nguồn từ nền văn minh này.
Không ai có thể từ việc tu luyện của chúng phát hiện ra bất thường.
Đương nhiên, hắn cũng có ý kiểm soát tốc độ tu luyện của hai tiểu gia hỏa, phòng ngừa quá kinh người gây chú ý.
Cho nên, hai tiểu động vật này dù đã theo Ngu Tử Du không ít năm, nhưng lại chỉ như vừa mới mở linh trí.
Thậm chí ngay cả người Thanh Thiên Đạo Quan biết vị tiểu Thái Sư Thúc Tổ này nuôi hai con yêu thú nhỏ cũng không để trong lòng.
Lại thêm trăm năm, Thanh Phong lão tổ thọ nguyên đã hết, tọa hóa ở nơi bế quan.
Mà Ngu Tử Du cũng nhân đó mang theo hai tiểu gia hỏa rời khỏi Thanh Thiên Đạo Quan.
Chuyến ngao du này lại thêm gần ngàn năm.
Hai tiểu gia hỏa cũng đã thành công hóa hình.
Xác định chúng đã có năng lực tự vệ, Ngu Tử Du lần nữa giả chết.
Trong hư không nhìn hai tiểu gia hỏa đang ôm nhau khóc như mưa.
Trong lòng Ngu Tử Du có một tia không nỡ, nhưng vẫn nhẫn tâm rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận