Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 103: Linh Nhi! ! Hoàng Kim con kiến (canh thứ ba )

Sáng sớm hôm sau, ở sâu bên trong một phòng thí nghiệm rất thần bí.
Linh Nhi chậm rãi mở mắt, "Oanh" một tiếng, trong mơ hồ, sâu trong đôi mắt bùng lên một ngọn lửa.
Linh lực ngưng tụ biến hóa, đó là dấu hiệu của việc tiến vào cấp chín đỉnh phong, Linh Nhi hiện giờ chỉ còn cách nửa bước. Nếu thành công, nàng có thể trở thành một trong những tồn tại cao nhất của nhân loại. Nếu thất bại, nàng chỉ có thể hương tiêu ngọc vẫn. Mà điều này, chính là sự đáng sợ khi đột phá siêu phàm. Không chỉ với những dã thú biến dị, mà đối với cả nhân loại, đây cũng là một sự trừng phạt của tạo hóa. Cho đến nay, ngoại trừ những quái vật ẩn mình trong các phòng thí nghiệm bí mật của Liên Bang, Linh Nhi chưa từng nghe nói có ai bước chân vào siêu phàm.
Lúc này, đôi mắt Linh Nhi thoáng u ám, nàng chậm rãi đứng dậy, thay quần áo, đeo một chiếc khẩu trang trắng, rồi rời phòng ngủ.
"Linh Nhi học tỷ chào."
"Sư tỷ..."
Dọc đường, mỗi người nhìn thấy bóng hình xinh đẹp đó đều gật đầu chào hỏi, thậm chí khom người hành lễ. Linh Nhi, thiên tài thiếu nữ của viện nghiên cứu linh lực số một, thực lực của nàng đến nay vẫn còn là điều bí ẩn đối với nhiều người. Và đó không phải là điều đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất là, Linh Nhi chỉ mất chưa đến nửa năm, tuy có sự hỗ trợ của mỏ linh lực thuộc tính hỏa, nhưng thiên phú của Linh Nhi vẫn là điều không thể nghi ngờ. Bản thân thiên phú tuyệt hảo, lại được nhiều đạo sư tận tâm chỉ dạy, địa vị của Linh Nhi trong phòng thí nghiệm bí mật về gene này có thể xếp vào hàng đầu, chỉ đứng sau các đạo sư.
Nhếch miệng cười nhạt, ánh mắt Linh Nhi như đang cười, cong thành hình trăng non. Lãnh đạm là bản chất của nàng, nhưng với những người chào hỏi, Linh Nhi vẫn đáp lại ở một mức độ nhất định.
Sau một thời gian ngắn, men theo một hành lang trắng dài hàng trăm mét, Linh Nhi đã đến được nơi sâu nhất của phòng thí nghiệm. Ngước mắt, hai chữ "GEN" đập vào mắt nàng.
"Hô..."
Hít sâu một hơi, Linh Nhi tiến đến bên một thiết bị nhận diện khuôn mặt.
"Tên: Linh Nhi, quyền hạn: A, có thể vào."
Bên tai vang lên một giọng nói điện tử trong trẻo, một cánh cổng kim loại cách Linh Nhi không xa từ từ mở ra hai bên.
Trong nháy mắt, một đại sảnh rất lớn hiện ra trước mắt Linh Nhi. Bên trong đại sảnh, có đủ loại ống nuôi cấy. Quan sát kỹ, trong mỗi ống nuôi cấy chứa đầy chất lỏng xanh biếc đều có nhiều côn trùng, trong đó còn có không ít chi bị gãy, cánh bị tàn. Nơi này là phòng thí nghiệm gene, đương nhiên sẽ tham gia vào các loại nghiên cứu gene. "Người sói"—kết quả của việc dung hợp gene sói, tạo thành quái vật đầu sói mình người, chính là từ đây mà ra. Bất quá, nhận thấy việc nghiên cứu gene của động vật lớn là khó khăn, gần 99% số người mất khống chế, lý trí bị điên cuồng, phòng thí nghiệm gene cũng đã thay đổi phương hướng, tham gia nghiên cứu gene của côn trùng, bọ... các loài nhỏ.
Nhưng, ở sâu nhất của đại sảnh,
"Hống, hống..."
Tiếng gào thét điên cuồng mơ hồ vang lên, vô số xích sắt kéo lê loảng xoảng. Lúc này, một con Ngô công dài hơn hai mươi mét, toàn thân như được đúc bằng bạc trắng, mỗi đốt đều ánh lên ngân quang, trông vô cùng dữ tợn hiện ra trước mắt Linh Nhi.
Ngô công bạc trắng, con thú biến dị siêu phàm cấp hai duy nhất mà Liên Bang bắt được. Vì sự tồn tại của nó, các thí nghiệm của viện nghiên cứu gene đã đạt được nhiều đột phá, trong đó có những thành quả, đến Linh Nhi nhìn thấy cũng phải kinh hãi.
Bất quá, đi kèm với đó là cái giá rất cao, con Ngô công bạc trắng hơn hai mươi mét kia, thân thể đã bị xé toạc hơn một nửa, đến giờ nó vẫn cố gượng chống nhờ vào sinh mệnh lực ngoan cường vốn có của một sinh vật cấp hai. Theo Linh Nhi phán đoán, nhiều thì nửa năm, ít thì nửa tháng, con Ngô công bạc trắng siêu phàm cấp hai này cũng sẽ kết thúc cuộc đời.
Nhưng vào lúc đó, sau lớp khẩu trang trắng, khóe miệng Linh Nhi khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong rất quỷ dị. Có vẻ như nàng đang cười, cũng có vẻ như đang chờ đợi, đến sâu trong đôi mắt đều bùng lên một ngọn lửa...
Và ngay lúc này, dường như phát hiện ra Linh Nhi đã đến, một giọng nói già nua từ đằng xa truyền đến.
"Linh Nhi, tới rồi à, mau qua đây phụ một tay."
"Vâng, Lý lão."
Đáp lời, Linh Nhi lập tức đi về phía một ông lão tóc bạch kim. Lý lão, một trong những đạo sư có địa vị cao nhất trong phòng thí nghiệm gene, cũng là một trong những người chịu trách nhiệm chính của các thí nghiệm gene. Tương truyền, chính nhờ sự thúc đẩy của ông mà Liên Bang mới thành lập được viện nghiên cứu linh lực đầu tiên. Đến hôm nay, thông qua thông tin vệ tinh, Liên Bang cũng đã kinh ngạc phát hiện, họ dường như đang dẫn đầu thế giới trong lĩnh vực nghiên cứu linh lực, ngoại trừ một vài quốc gia Bắc Âu có thể sánh ngang, ngay cả Liên Bang Tự Do bên kia bờ đại dương cũng chậm chân hơn nửa nhịp. Tất cả những điều này đều là nhờ lão nhân trước mắt, ngay sau khi xác nhận sự hồi phục của linh khí, đã lập tức quyết định dùng quốc lực thành lập viện nghiên cứu linh lực đầu tiên. Qua đó có thể thấy được, địa vị của lão nhân này trong Liên Bang hiện nay.
Thuận tay nhận chiếc áo blouse trắng mà một nhân viên thí nghiệm đưa tới, Linh Nhi khoác lên người, vừa cười vừa hỏi: "Lý lão, lại thành công rồi sao?"
Nghe cô bé nhỏ Linh Nhi hỏi, Lý lão đắc ý gật đầu, sau đó như không nhịn được, cười lớn nói: "Thành công rồi, thành công rồi." Nói rồi, ông chỉ vào một ống nuôi cấy gần đó, giải thích: "Hiện tại cái gene đại diện cho sức mạnh của con kiến hoàng kim kia, chúng ta đã hoàn toàn mở khóa nó, có thể nói như thế này, nó vốn có thể nâng đồ vật nặng hơn 400 lần trọng lượng cơ thể, kéo được vật nặng hơn 1700 lần trọng lượng cơ thể. Mà nhờ thí nghiệm của chúng ta, thiên phú của nó lại tăng lên trên diện rộng, nếu ta đoán không nhầm, bây giờ nó đã có thể nâng đồ vật nặng hơn 4000 lần trọng lượng cơ thể."
Nói đến đây, như chợt nghĩ ra điều gì, ông lão tóc bạc bỗng thở dài, có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, chúng ta không thấy được hình dạng khi con kiến hoàng kim này biến dị."
"Hả..."
Sắc mặt hơi sững lại, Linh Nhi ngước mắt, nhìn về phía một con kiến khổng lồ dài khoảng 5cm, toàn thân như được đúc bằng vàng lỏng, vẻ mặt khó hiểu: "Vì sao?"
"Ai~, việc cưỡng ép mở khóa thiên phú của nó khiến cho sinh cơ của con kiến hoàng kim này chẳng còn bao nhiêu, đoán chừng không lâu nữa sẽ..." Không nói hết câu, ánh mắt của ông lão tóc bạc lại nhìn về phía những ống nuôi cấy khác, cười nói: "Nhưng may là, số liệu thực nghiệm đã thu thập được, giờ mở khóa thành công lần nữa đã đạt 20%." Nói tới đây, Lý lão lại như chợt nghĩ ra điều gì, nói thêm: "Lát nữa ngươi mang con kiến này về, nghiên cứu thêm chút nữa, ta muốn thấy phân tích và nhận thức của ngươi về nó."
Gật đầu, Linh Nhi vui vẻ nhận lời. Bất quá, trong khoảnh khắc, như nhớ ra gì đó, Linh Nhi đột nhiên nói: "Lý lão, lần này tới, ta muốn xin nghỉ phép."
"Xin nghỉ phép?"
"Đúng vậy, xin nghỉ phép, đã lâu không về nhà, ta có chút nhớ cha mẹ."
"Vậy sao?"
Trầm ngâm một lát, Lý lão khẽ gật đầu: "Cũng được, nếu đã như vậy, ngươi về nhà một chuyến đi, nhưng nhớ kỹ, chỉ được một tuần thôi, gần đây thí nghiệm Ngô công bạc trắng đã đến giai đoạn cuối rồi, thiếu ngươi, không được đâu."
"Dạ." Gật đầu, Linh Nhi cười đáp.
Nếu thấy truyện này hay, xin mời đọc tiếp chương sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận