Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 3899: Đại đạo lôi.

Gia đình của Ngu Tử Du ngày nay, không hề nhỏ. Hắn có ba cô con gái. Theo thứ tự là Ngu Tuyết Nhi, Ngu Mộng Dao và Ngu Tử Hàm. Mẹ của ba cô con gái này, theo thứ tự là người vợ đầu tiên của hắn Chu Nhiễm, sau đó là Thông Thiên Thần Mộc và cuối cùng là Sát Na Thần Hoa. Xét ở một mức độ nào đó, ba người phụ nữ này mới được tính là vợ chính thức của hắn. Về phương diện này, Linh Nhi, Cửu Vĩ và những người khác đều phải xếp sau. Ba cô con gái bây giờ đều rất xuất sắc, nhất là cô con gái cả, Ngu Tuyết Nhi. Nàng là vương tọa chi chủ. Tu hành theo Nhân Tộc Đệ Nhất Tiên của một kỷ nguyên, đi theo con đường Thái Thượng Vô Tình. Đã là Thái Thượng, đều là Vô Tình. Dù không có tình cảm, nhưng nàng biết Ngu Tử Du là cha nàng, biết Chu Nhiễm là mẹ nàng. Đối với nàng như vậy là đủ rồi. Ngu Tử Du cũng không cưỡng cầu gì thêm. "Tuyết Nhi ở tinh không, mượn vương tọa cùng với thiên Đạo chi lực, có thể phát huy ra sức mạnh vĩnh hằng, đã rất tốt rồi." Trong lòng khẽ cười, Ngu Tử Du nhìn về phía không xa. Một bóng hình thanh lãnh, cao ngạo, lạnh lùng như băng tuyết. Tìm một lúc lâu không thấy, cô nàng này càng ngày càng lạnh lẽo, con ngươi không có chút cảm xúc. Nhưng không biết vì sao, khi bắt gặp ánh mắt của Ngu Tử Du, nàng vẫn khẽ run lên, dường như có chút dao động. "Phụ thân đại nhân..." Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, nàng khẽ cúi người, hành lễ. "Ừm." Ngu Tử Du khẽ gật đầu, nhìn về phía người phụ nữ mặc một thân trường sa đen ở đằng xa. Nếu như nói, cô con gái cả Ngu Tuyết Nhi là Quảng Hàn Tiên Tử. Vậy thì cô con gái thứ hai, Mộng Dao, chính là một Tiểu Ma Nữ chốn nhân gian đúng nghĩa. Đôi mắt đẹp của nàng khiến người ta khiếp sợ, câu hồn đoạt phách. Ba búi tóc đen buông xuống bờ vai. Thấy Ngu Tử Du đến, nàng nhún nhảy, đi tới trước mặt Ngu Tử Du, còn kéo tay Ngu Tử Du: "Phụ thân, phụ thân, con sắp xung kích Thiên Môn Bát Trọng Thiên rồi." "Người phải giúp con hộ pháp đó nha." Nghe nàng nói, Ngu Tử Du thân mật xoa đầu nàng. "Đương nhiên rồi." Đối với con gái mình, Ngu Tử Du vô cùng yêu thương. Nhưng đúng lúc này, "Nghe nói con ở ma đạo, chơi rất phong sinh thủy khởi hả?" Giọng nói của Ngu Tử Du chợt hơi ngừng lại. "Ờ..." Mặt Mộng Dao hơi biến sắc, ánh mắt né tránh. Nàng bây giờ ở tinh không, có uy danh rất lớn, được xưng là "Ma đạo đệ nhất nữ". "Đúng là sự thật. Ma Đạo Tam Đại Cự Đầu, Băng Hà, Khôi Trụ, và người chưởng quản Lục Tiên Kiếm Hắc, đều là chí thân của nàng. Đối với nàng vô cùng yêu thương. Mà đám người ma đạo, hành sự không kiêng nể gì. Dù không đến mức giết người luyện công, diệt môn để tăng tu vi. Nhưng nếu dám chọc tới bọn họ, thì bị lột da cũng là còn nhẹ." Cho nên, "Hừ hừ." Mộng Dao khẽ cười, nắm chặt nắm tay: "Ai lại đang mách lẻo với cha thế hả?" "Là Băng Hà thúc thúc sao?" Cùng lúc đó, ở nơi xa xôi ngoài ngàn tỷ dặm, một con tiền sử Cự Tượng đột nhiên hắt hơi một cái. "Chuyện gì xảy ra vậy? Có ai nhớ tới ta sao?" Băng Hà giơ vòi voi lên, có chút ngạc nhiên. Đến cảnh giới này của hắn, sẽ không vô cớ bị nhảy mũi. Có lẽ, là có người đang nghĩ về hắn. "Chắc không phải là Mộng Dao chứ." Nghĩ tới đây, khóe mắt Băng Hà không khỏi giật giật. Vị cô nãi nãi này, đúng là không hề tầm thường. Chỉ riêng địa vị của nàng thôi, là chủ nhân của Nhị Nữ Nhi. Ở tinh không vô cùng cao quý, không ai dám trêu chọc. Nhưng Ngu Tử Du từng nhắc nhở: "Hành tẩu tinh không, không được để lộ thân phận". Vì thế thân phận vẫn dễ nói. Nhưng nàng, lại là một "hồng nhan họa thủy" đúng nghĩa. Đến chỗ nào, tai họa đến chỗ đó. Khuôn mặt đẹp gần như nghịch thiên, cộng thêm Tiên Thiên Thần Thể kèm theo sự mị hoặc, khiến vô số thanh niên tuấn kiệt đều trở thành kẻ thần phục dưới váy của nàng. Đa phần còn tốt, chỉ là theo đuổi. Nhưng thực sự có một số kẻ có tâm tư bất chính. Như vậy sẽ gây ra chuyện. Mà những cô gái khác, thì không nói làm gì. Nghĩ đến chuyện ra tay với vị Tiểu Công Chúa này... Thì đúng là muốn chết. Bởi vì để bảo vệ Tiểu Công Chúa, Băng Hà đã diệt bảy tám cái tông môn, tiêu diệt mấy ngàn vạn sinh linh rồi. Đấy còn chưa nói đến Khôi Trụ. Băng Hà vốn nhân thiện, không muốn giết chóc quá nhiều. Còn Khôi Trụ, thì hận không thể đào mồ, diệt tổ tông nhà người ta. Mấu chốt là, Khôi Trụ vô cùng che chở Mộng Dao, tuyệt đối coi nàng như con gái mình vậy. Cho nên a.... Nhưng đúng lúc này, "Phụ thân đại nhân." Trong tiếng cười như chuông bạc, không khí nổi lên liên y. Một cô bé có mái tóc dài chín màu, cả người phát ra thần quang cửu sắc, đột nhiên xuất hiện. Đây là cô con gái út của Ngu Tử Du —— Ngu Tử Hàm. Là con gái của Ngu Tử Du và Sát Na Thần Hoa. Không giống với hai cô chị, vị này thừa hưởng hơn phân nửa thiên phú của Ngu Tử Du. Nàng được xưng là "Tinh Linh Thời Gian", "Đứa con của không gian". Nàng có thể đi sâu vào không gian, di chuyển trong Trường Hà Thời Gian, mà diện mạo hiện tại của nàng chỉ là ảo ảnh. Nàng có thể tự do khống chế tuổi tác của mình. Hơn nữa, việc này còn ảnh hưởng đến chiến lực của nàng. Chí ít, trong tương lai, Ngu Tử Du nhìn thấy, một cô gái mười bảy mười tám tuổi xuất hiện, và chiến đấu với Vĩnh Hằng. Khi đó, nàng dù chỉ là bán bộ Vĩnh Hằng, nhưng mượn Sức mạnh thời không, chiến lực của nàng đã chạm đến cấm kỵ. Là một tồn tại cổ xưa thật sự. "Con hiếm khi đến đây bằng chân thân đấy." Ngu Tử Du khẽ cảm thán, vẻ mặt tươi cười. Ngu Tử Hàm, thường xuyên bị thời không thác loạn. Có lúc quá khứ, lúc thì tương lai. Rất ít khi dừng lại ở hiện tại. Cho nên, nhìn nàng rất kỳ lạ. Đôi khi, ngây thơ, hoàn toàn không biết gì. Đôi khi, lại không gì không biết. Nhưng nàng không thể nói. Nếu để lộ việc nàng từ tương lai đến, nàng sẽ gặp phải đại kiếp. Về phương diện này, chỉ có Ngu Tử Du có thể nhìn ra sự cổ quái của nàng. "Hiếm khi tụ tập đủ, con sao có thể không đến chứ?" Nói rồi, Ngu Tử Hàm càng cười nói: "Lần này tụ tập, phụ thân phải truyền thụ cho con Đại Thần Thông nha." "Ơ..." Được thôi, cô nàng này chắc chắn đã nhận được tin tức từ tương lai. Biết trước chuyện sắp xảy ra hôm nay. Hắn vốn dự định dạy cho ba cô con gái một chiêu. Hơn nữa còn định cho mỗi người họ một khoảng thời gian sử dụng Tạo Hóa Ngọc Điệp. Nhưng lại không ngờ rằng... Thôi được rồi... Ngu Tử Du thở dài, vẻ mặt chợt hơi biến sắc. Bởi vì đúng lúc này, hắn đột nhiên nhận thấy một luồng tang thương trong đôi mắt sâu thẳm của Ngu Tử Hàm. Đó là hơi thở của tuế nguyệt. "Đến rồi à." Trong sự kinh ngạc, Ngu Tử Du biết: "Ngu Tử Hàm tương lai" đã phủ xuống. "Phụ thân..." Lại một lần nữa gọi, đầy hoài niệm. "Ừm." Ngu Tử Du vừa định nói gì đó, thì Ngu Tử Hàm đột ngột ngắt lời: "Phụ thân, cho dù người có bảo vệ chúng con như thế nào, xin người nhất định không được giao hạch tâm cho chúng con..." "Việc này sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn..." Còn chưa đợi Ngu Tử Hàm nói hết, "Ầm..." Đột nhiên sấm sét vang lên, vượt qua hạn chế của Cửu Giới, hung hăng đánh vào người Ngu Tử Hàm. Đạo Lôi Quang này đến vô cùng đột ngột. Mạnh mẽ đến nỗi cả Ngu Tử Du cũng biến sắc. Đây không phải lôi đạo thông thường, mà là Đại Đạo Lôi. Vừa là lời nhắc nhở, vừa là cảnh cáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận