Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 70: Tiểu đội (thứ mười một càng )

Chương 70: Tiểu đội (thứ mười một canh)
Nén sự khó hiểu trong lòng, Linh Nhi cũng bước ra khỏi đình viện. Lần này nàng đi rất đơn giản, chính là đến từng vị đạo sư của mình dò hỏi ý tứ. Với vị thế là những nhân vật chóp bu trong Liên Bang, các đạo sư của nàng tuy rằng vì tuổi cao mà không thích ứng với linh lực, thực lực không mạnh, nhưng địa vị thậm chí quyền lực đều không nhỏ.
Trong lúc Linh Nhi bắt đầu tìm hiểu tình hình, một vùng Đại Sơn bị bao phủ bởi sương mù.
"Đạp, đạp, đạp..."
Cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng, một nhóm năm người đã xé toạc màn sương mù dày đặc.
Người đi đầu là một gã tục tằn, trông rất hung hãn, không biết kiếm ở đâu ra một khẩu shotgun, siết chặt trong tay. Hắn tên Tô Hổ, đúng là một người lực lưỡng, lần này đến đây với vai trò lão đại, dẫn theo mấy thanh niên trẻ tuổi này, tới thăm dò ngọn Mê Vụ Đại Sơn càng truyền càng tà hồ này.
"Tôi nói, Hổ ca, cái Mê Vụ Đại Sơn này thật sự có quỷ quái vậy sao?"
Nghe giọng của một thanh niên đeo kính, trông có vẻ nho nhã ở đằng xa, Tô Hổ cũng hiếm khi gật đầu: "Mê Vụ Đại Sơn đúng là quỷ dị, cho đến giờ, chưa có mấy người có thể thâm nhập, ngược lại đi đi lại lại, sẽ trở về điểm xuất phát."
"Hắc hắc, đó là chuyện trước đây thôi, lần này, có Ngàn Cầm, chúng ta muốn thâm nhập chẳng khó."
Nói rồi, chàng thanh niên nho nhã đẩy gọng kính, liếc mắt về phía cô gái cách đó không xa, trong đáy mắt ánh lên một tia nóng bỏng khó nhận thấy.
Đây là một cô gái toàn thân mặc đồ đen bó sát người, bên ngoài là một chiếc jacket màu đen, bên dưới lại phối với một chiếc quần jean bó sát đôi chân dài, trông khoảng mười tám, mười chín tuổi. Nàng tên Vĩ Ngàn Cầm, một sinh viên của một trường đại học rất tầm thường. Vốn dĩ, ngoài nhan sắc khá ổn, được một số người chú ý thì lại là một người bình thường đến bất ngờ. Nhưng, cùng với sự xuất hiện của thời đại linh lực, cô gái này vô tình thức tỉnh một loại thiên phú – giác quan thứ sáu, hay còn được nàng gọi là trực giác của phái nữ. Chính nhờ có thiên phú này, mà Vĩ Ngàn Cầm chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã phất lên như diều gặp gió, thậm chí giờ đã bỏ học đại học, một mình bước vào xã hội. Mà bây giờ, nàng nhận lời mời của vài người bạn, đến Mê Vụ Đại Sơn này một chuyến. Tương truyền, Mê Vụ Đại Sơn ngoài sương mù rất quỷ dị thì chẳng có gì đáng nhắc đến. Chính vì vậy, nó thu hút rất nhiều kẻ gan dạ. Vĩ Ngàn Cầm cùng những người khác cũng chỉ là một trong số đó. Bất quá, khác với những người khác, nhờ vào giác quan thứ sáu, cô gái này đã vô tình dẫn cả đội tiến sâu vài kilomet mà vẫn chưa trở về điểm xuất phát.
"Lần này, mục tiêu của chúng ta không cao, chỉ cần thu thập một ít linh hoa linh thảo, tiện thể giết mấy con dã thú biến dị."
Cười hắc hắc, một thanh niên rất khôi ngô siết chặt nắm đấm, trên mặt lộ ra một nụ cười thèm máu.
Lạnh lùng liếc nhìn thanh niên này, một thanh niên áo đen gầy gò đang tựa vào cây đại thụ vẫn không nói gì. Chỉ là trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia châm chọc, cũng không che giấu chút nào. Giết dã thú biến dị? Hừ, dù cho linh lực của hắn bây giờ đã đạt năm nghìn, hắn cũng không dám lớn tiếng. Kẻ này đúng là vẫn như trước.
Lúc này, dường như đã nhận ra thanh niên kia. Ngô Đồng thanh niên nhếch mép, chợt lên giọng kỳ quái: "Lãnh Phong, đây chẳng phải là chuyến đi cuối cùng của cậu sao? Sao không làm lớn chuyện lên? Giá của nó cũng lên đến mấy triệu rồi, đủ để cậu no ấm cả đời."
"Không hứng thú."
Lãnh Phong lạnh lùng đáp một tiếng, rồi dời mắt đi chỗ khác. Hắn, người quanh năm lang thang ở vùng ngoại ô thành phố, sao lại không biết giá dã thú biến dị giờ đang hot. Chỉ là, đáng tiếc thay. Người bình thường không có cái mệnh để mà hưởng. Đội của hắn trước đây đã nhắm vào một con Linh Dương biến dị trung vị, để đánh cược một món hời lớn, kết quả trừ hắn may mắn chạy thoát, những người còn lại đều mất mạng dưới cặp sừng linh lực. Cho đến bây giờ, Lãnh Phong vẫn còn nhớ rõ cặp sừng linh lực nhuốm máu kia, lạnh thấu xương.
"Khụ khụ."
Khẽ ho, Tô Hổ, người cầm đầu nhìn lướt qua thanh niên khôi ngô và Lãnh Phong, cắt ngang câu chuyện: "Lần này, tốt nhất đừng trêu vào dã thú biến dị, Mê Vụ Đại Sơn vốn dĩ đã rất quỷ dị, không chịu nổi sự giày vò đâu." Nói rồi, ánh mắt Tô Hổ nhìn hai người, lộ ra vẻ ước ao. Siêu phàm giả a. Hơn nữa, còn là hai người khác với Vĩ Ngàn Cầm, đã thức tỉnh thiên phú chiến đấu. Một người thì cường hóa thân thể, một thiên phú đại chúng nhưng cũng là khiến người khác đỏ mắt nhất. Giống như chàng thanh niên khôi ngô này, thức tỉnh chính là cường hóa toàn thân. Hắn giờ đây, riêng hai cánh tay đã to như bắp đùi, nếu không nhờ có quần áo che lại, chỉ riêng việc nhìn thấy cơ bắp cường tráng đáng sợ kia thôi, cũng đủ làm người ta phải run lên. Tô Hổ đã tận mắt chứng kiến người này, nâng một chiếc xe hơi nhỏ nặng mấy tấn lên. Còn người thứ hai Lãnh Phong, lại thức tỉnh một loại thiên phú khó nói, là bóng tối sao? Nghĩ đến bóng của Lãnh Phong dưới ánh đèn luôn mang vài phần quỷ dị, trong lòng Tô Hổ cũng thấy nghi hoặc. Bất quá, việc này không tiện hỏi. Thiên phú là bí mật lớn nhất của siêu phàm giả. Ngoài một số người không thể giấu giếm, hoặc một số kẻ không biết trời cao đất rộng phô trương thiên phú của mình, thì những người khác đều ngậm chặt miệng. Dù sao, ở thế giới loài người, thứ khó phòng nhất vẫn là lòng người.
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên trong không khí: "Cẩn thận, có vật kỳ lạ đến."
Nhắc nhở một câu, Vĩ Ngàn Cầm cũng rất nhanh nhẹn trốn ra sau đám người. Với chuyện này, mọi người đều đã quen rồi. Dù gì cũng là siêu phàm giả, chiến lực của Vĩ Ngàn Cầm có lẽ còn kém hơn một người đàn ông bình thường.
"Hắc hắc, đến tốt lắm."
Từ từ đứng dậy, siết chặt cây gậy gỗ không biết kiếm đâu ra, thanh niên khôi ngô ánh mắt nhìn về nơi sâu thẳm của sương mù, trong mơ hồ lộ ra một tia nóng bỏng.
Chỉ trong chớp mắt, thứ xuất hiện trong tầm mắt là một bóng đen. Không lớn, nhìn rất mảnh và dài.
"Chắc là rắn rồi."
Cười lạnh một tiếng, thanh niên khôi ngô cũng không mấy để ý, giơ tay ra chụp lấy.
"Oanh"
Một tiếng xé gió vang lên, sương mù tan ra. Sau đó, đáy mắt thanh niên khôi ngô lóe lên tinh quang, vặn ngược tay lại.
"Răng rắc..."
Cùng với tiếng xương gãy răng rắc, một con Thanh Xà đã nằm trong tay hắn. Chỉ là, nhìn đầu rắn lệch hẳn sang một bên, con Thanh Xà này chắc chắn chết rồi.
"Xì, lại là một tên nhãi nhép."
Lộ vẻ không đáng, thanh niên khôi ngô ném con Thanh Xà sắp chết ra phía sau. Cuồng thì cuồng, nhưng phải thừa nhận rằng thanh niên khôi ngô này quả thực có bản lĩnh. Với một con Thanh Xà biến dị nhập giai nhất cấp như vậy, người thường rất khó đối phó. Bất quá, thứ này cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
P/s: ------------ Cảm tạ bạn đọc mới trạch Oak đã ủng hộ 1200 điểm. Vô cùng cảm ơn *^^* ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận