Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 448: Bừa bãi điên cuồng (canh thứ ba )

"Không ngăn cản được sao?" Trong tiếng nói nhỏ khe khẽ, Kinh Cức đã vùi đầu, trên mặt đều lộ ra một vẻ nghiền ngẫm.
Nhưng mà, ngay lúc này, một giọng nói giống như nói mớ bên tai, chợt vang lên bên tai Kinh Cức: "Bỏ qua sao?"
Thanh âm rất lạnh, cũng không phải băng lãnh, mà là một loại cảm giác cay ngọt mát lạnh.
Mà giọng nói như vậy, cũng khiến cho Kinh Cức nhếch miệng lên cao hơn.
"Ngươi có thể thử xem?" Một tiếng thì thầm, Kinh Cức đã một tay ôm ngực, mà tay phải lại búng một cái.
Tách một tiếng, giống như khiêu khích.
Mắt thường có thể thấy, từng dây huyết sắc leo từ xung quanh Kinh Cức trồi lên...
...
Nhìn kỹ đám dây leo huyết sắc đang trồi lên quanh cô thiếu nữ có vẻ giống con người kia, Miêu Vương đã biến mất trong bóng tối cũng không lập tức phát động tấn công.
Không hiểu tại sao, trong lòng nàng đều có một loại cảm giác xấu.
Dường như, một khi phát động tấn công, điều đón chờ nàng sẽ là một đòn sấm sét.
Chính cái cảm giác mà theo nàng là rất sai lầm này, đã khiến nàng chọn cách tiếp tục chờ đợi, để tìm kiếm cơ hội tốt hơn.
Mà lúc này, những con dã thú biến dị còn lại cũng không hề dừng lại.
"Gầm..." Một tiếng hổ gầm kinh khủng, mang theo mùi máu tanh nồng nặc, một con cự hổ huyết sắc như từ biển máu bước ra đã nhào về phía đám người Kinh Cức.
Chỉ là, không đợi con huyết hổ này nhào tới trước mặt Kinh Cức, hắc Bạch Nhị Hồ liếc nhìn nhau một cái, đã liên tiếp xông ra.
"Ngao, ngao..." Trong tiếng hú thê lương, hai đạo móng vuốt quấn quanh linh lực nhất hắc nhất bạch đã hung hăng cào tới.
"Xoẹt xoẹt..." Cùng với tiếng xé vải rách nát, trên người con huyết hổ nhào tới đã xuất hiện thêm nhiều vết thương.
Nhưng vào lúc này, trong lòng hắc Bạch Nhị Hồ cũng mạnh mẽ căng thẳng.
Sự nhạy cảm trời sinh của Hồ tộc đã khiến các nàng gần như đồng thời nghĩ đến việc lùi về phía sau.
Khoảnh khắc, ngay khi hắc Bạch Nhị Hồ lùi ra, "Bá, bá..."
Hai đạo máu tươi đột nhiên từ vết thương của Huyết Hổ bắn ra.
"Oanh, oanh..." Đột nhiên ầm vang, trong ánh mắt kinh hoàng của từng con dã thú biến dị, hai cơn bão máu đã được nhấc lên ở phía xa.
Mà nơi bão máu vài chục mét kia được nhấc lên, chính là nơi máu tươi vừa bắn tới.
"Hả..." Sắc mặt hơi cứng đờ, hắc Bạch Nhị Hồ cũng có chút ngơ ngác.
Về thủ đoạn này của con Huyết Hổ, các nàng thật sự không hề biết.
Mà đúng lúc này, một giọng nói dữ tợn, cũng ngông cuồng vang lên trong không khí.
"Tới đây đi, hãy để ta làm các ngươi bị thương nặng hơn nữa đi."
"Tới đây đi." Trong giọng nói rất kích động lại điên cuồng, Huyết Hổ đã lần nữa hóa thành một đạo huyết quang, đánh về phía hắc Bạch Nhị Hồ.
"Tặc tặc, lại có loại gia hỏa quỷ dị như vậy sao?" Nhếch miệng cười, Khôi Trụ cũng có chút hưng phấn.
Bất quá, thấy hắc Bạch Nhị Hồ đã giao chiến với Huyết Hổ, hắn cũng không tiện đoạt thức ăn trước miệng cọp.
Hơn nữa, còn có một tên đáng sợ hơn, đang lẳng lặng đứng trên một tảng đá quái dị ở đằng xa.
"Gầm..." Một tiếng long ngâm vang vọng trời đất, Khôi Trụ đã bước chân.
Khí tức bạo ngược càng phát ra, không hề kiêng kỵ đánh vào bốn phương tám hướng.
Trong thoáng chốc, tuyên bố vị trí Bá chủ của nó.
Cũng đúng lúc này, tựa hồ như nhận ra hắn, đôi mắt con hắc ám Cự Hổ ở xa xa cũng khẽ híp lại, khóe miệng chậm rãi nứt ra, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
"Lại một tên tìm cái chết sao?"
Dứt lời, oanh một tiếng thật lớn vang lên, một cỗ linh lực kinh khủng mạnh mẽ bốc lên.
Mười vạn, ba trăm ngàn, năm trăm ngàn... Linh lực kinh khủng, phảng phất như vô biên vô bờ.
Cùng lúc đó, bóng tối vô biên dưới màn đêm như hội tụ lại, hóa thành một cái vòng xoáy màu đen khổng lồ, lấy hắc sắc Cự Hổ làm trung tâm.
Nhìn một màn này, đừng nói Khôi Trụ, dù cho Hoàng Kim Kiến đang kịch chiến với Hổ Tộc Đệ Ngũ vương sắc mặt cũng khẽ biến.
"Lão Thất..." Nghe được thanh âm có chút lo lắng của Hoàng Kim Kiến, Khôi Trụ cũng "ừ" một tiếng.
Chợt, hắn nhếch miệng cười nói: "Không có việc gì, Ngũ Ca, ta nhất định có thể chống đỡ được..."
Nói đến đây, Khôi Trụ cũng hiếm khi nói thêm: "Đúng rồi, Tam Ca, tốt nhất ngươi vẫn nên nhanh chóng kết thúc chiến đấu."
Tuy là bạo ngược, càng là tàn nhẫn vô tình.
Nhưng Khôi Trụ cũng không phải là kẻ ngốc, với nhãn lực của hắn hiện giờ tự nhiên có thể thấy được sự kinh khủng của con hắc ám Cự Hổ này.
Mẹ kiếp, tên này cho dù không có chiến lực siêu phàm nhị giai tầng thứ tư, thì cũng tuyệt đối đã đến gần vô hạn.
Áp bức bực này, ngoài Xà Cơ và đại tỷ ban đầu ra, thật sự không ai mang đến cho hắn được.
Nghĩ tới đây, Khôi Trụ trong lòng không khỏi nhổ nước bọt: "Mấy cường giả trong số những con dã thú biến dị bình thường, đều là hiếm gặp... Sao vừa mới ra tới, liền nhảy ra một tên quái vật như vậy?"
Nhưng mà lúc này, Khôi Trụ cũng không nghĩ đến, có thể thống ngự rất nhiều Hổ Tộc biến dị rất hung tàn, thì sao hắc ám Cự Hổ có thể yếu được.
Nếu như không phải người này hiếm khi hoạt động ở thế giới loài người, e là lại thêm một Đại Hung xuất hiện.
Đương nhiên, đây chỉ là có thể.
Hắc ám Cự Hổ hôm nay tuy mạnh, nhưng cách Thập Hung Đại lục vẫn chỉ kém một chút ít...
Dù sao, khi hắc ám Cự Hổ đang lớn lên thì Thập Hung Đại lục cũng đang lớn lên...
Tựa như bây giờ, đệ nhất Hung Đại Lục, Ngu Tử Du đã bắt đầu tiến về siêu phàm tứ giai...
"Gầm..." Ngửa mặt lên trời Hổ gầm dài, thanh âm chấn động trời cao.
Sóng âm cuồn cuộn, đè bẹp những cây đại thụ xung quanh, từng đợt khí lãng đen như bão táp không ngừng lan ra xung quanh.
Mà đúng lúc này, một con hắc ám Cự Hổ như khoác lên mình áo choàng ngoài màu đen từ màn đêm vô biên bước ra một bước.
Rầm một tiếng thật lớn, mặt đất trong sát na nứt toác.
Cùng lúc đó, một móng vuốt màu đen do linh lực ngưng tụ, dài mấy chục thước từ trong màn đêm kéo ra, hung hăng xé rách về phía cự thú Khôi Trụ.
Chỉ là, còn không đợi Khôi Trụ phản ứng, "Xoẹt xoẹt..."
Móng vuốt Hổ màu đen khổng lồ đã kéo tới trước mặt Khôi Trụ.
Và điều khiến mắt Khôi Trụ trầm xuống là, móng vuốt Hổ linh lực màu đen này tỏa ra sự bất tường...
Ám Nguyên Tố, ác độc nhất.
Hơi không cẩn thận, sẽ bị ăn mòn thân thể...
"Hô..." Hít sâu một hơi, móng vuốt lớn của Khôi Trụ đã quấn quanh linh lực.
Nhưng không đợi hắn hung hăng đánh ra, chợt một tiếng Hổ gầm hóa ra từ phía trên đánh xuống.
"Mẹ kiếp, ngươi dám làm tổn thương Thất đệ của ta..."
Hổ gầm rung trời, kinh động cả chiến trường.
Hổ gầm này, không giống Hổ gầm của tứ vương Hổ tộc.
Nó càng bá đạo, càng mang theo vẻ hung lệ không gì sánh kịp.
Đó là một loại hung lệ không thể nói thành lời, phảng phất từ thời viễn cổ truyền đến những tiếng gào thét.
"Hả..." Ngơ ngẩn, khóe miệng Khôi Trụ cũng giật giật.
Tam Ca tới.
Trong lòng cười thầm, Khôi Trụ cũng thu hồi móng vuốt đang ngưng tụ linh lực, tùy ý móng vuốt Hổ linh lực màu đen kia rơi trên người mình.
Xoẹt một tiếng,
Móng vuốt Hổ linh lực màu đen mạnh mẽ xé rách một đường dài trên người hắn, nhất thời máu tươi đã nhuộm đỏ gần nửa bầu trời.
Nhìn một vết thương dài này, Khôi Trụ cũng không để ý lắm.
Vết thương này nhìn qua rất nghiêm trọng, nhưng đối với bọn cự thú mà nói, chỉ là bị thương ngoài da.
Điều phiền phức thực sự chính là sự ăn mòn đáng sợ của Hắc Ám Nguyên Tố.
Bất quá, chờ một chút mượn linh lực thanh trừ là được.
Còn việc Khôi Trụ bỏ qua phòng ngự, chọn cách bị thương, ngược lại không phải là vì lý do khác.
Chỉ là, hắn hiểu rõ Tam Ca Bạch Hổ của mình.
Tam Ca cái tên này, tuy coi như đần độn, nhưng vô cùng trọng tình.
Nếu như nhìn thấy huynh đệ bị thương, tên này chắc chắn sẽ điên cuồng, nổi giận đến cực điểm.
Mà tức giận, đối với Tam Ca Bạch Hổ có ý nghĩa gì?
Nếu nói là những người khác, phẫn nộ sẽ làm cho đầu óc mê muội, vậy đối với Tam Ca, chính là chiến lực tăng gấp đôi.
Là đúng nghĩa Bạo tẩu.
Càng phẫn nộ, hắn lại càng đáng sợ.
Dùng một chút bị thương ngoài da, đổi lại chiến lực tăng gấp bội của Tam Ca... rất có lời.
Đương nhiên, những suy nghĩ này của Khôi Trụ, nếu như bị những con dã thú biến dị khác biết được, nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ vì, Khôi Trụ xưa nay bạo ngược, ngày thường đều lẻ loi một mình, đã bao giờ lại giảo hoạt như hồ...
Không đúng, việc này cũng không hẳn là xưng giảo hoạt như hồ.
Cách nói chính xác hơn chắc là Đại Trí Giả Ngu.
Dưới vẻ ngoài dữ tợn và đáng sợ của Khôi Trụ, có một sự mềm mại mà người ngoài khó có thể nhận ra.
Và đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất để Khôi Trụ vững vàng đi tới ngày hôm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận