Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 428: Bản mệnh lá liễu (canh thứ tư )

Chương 428: Lá liễu bản mệnh (canh tư)
"Thanh Nhi tỷ, là Đại Tỷ Đại thần bí nhất Mê Vụ Đại Sơn."
"Cũng là người chủ nhân tín nhiệm nhất, giống như là cánh tay đắc lực của chủ nhân vậy."
Đáp lại một câu, Bạch Giao cũng không để ý vẻ mặt kinh ngạc của Xà Cơ, tiếp tục giải thích: "Bất quá, hành tung của Thanh Nhi tỷ vẫn vô cùng bí ẩn, e là trong Mê Vụ Đại Sơn chúng ta cũng không có mấy người biết được."
"Hả..."
Hơi ngẩn người, Xà Cơ cũng có chút bất ngờ.
Khoảnh khắc sau, như chợt nhận ra điều gì, Xà Cơ ngạc nhiên hỏi: "Thanh Nhi tỷ là nhân loại sao?"
"Không phải."
Lắc đầu, Bạch Giao khẳng định nói: "Bản thể của Thanh Nhi tỷ vẫn là một bí mật, nhưng có thể khẳng định Thanh Nhi tỷ chắc chắn không phải nhân loại."
"Được rồi."
Trầm mặc một hồi, Xà Cơ nhìn thiếu nữ đang từ từ đi tới ở đằng xa, lặng lẽ suy tư.
Có khí tức nhân loại nồng đậm như vậy, lại không phải là nhân loại ư?
Thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi...
Lúc này, Linh Nhi lại không hề để tâm đến vẻ mặt của lũ dã thú biến dị.
Bước chân nhẹ nhàng, nàng đã tới gần một cây đại thụ che trời.
Chậm rãi ngước mắt lên.
Đập vào mắt nàng là một cây lôi thụ xanh biếc, quấn quanh đầy những tia điện.
"Xì...xì..."
Trong những tiếng kêu chói tai như chim Chidori rít lên, toàn bộ thung lũng Bắc Vũ đều chìm trong uy thế khủng bố của lôi đình.
"Đang tu luyện sâu ư?"
Khẽ thở dài một tiếng, Linh Nhi có chút bất đắc dĩ.
Khó khăn lắm mới trở về một chuyến, hóa ra lại không thể trò chuyện cùng chủ nhân, ngược lại có chút đáng tiếc.
Nhưng nghĩ lại, khóe miệng Linh Nhi lại hơi cong lên.
So với thế, việc chủ nhân tu luyện vẫn quan trọng hơn.
Nghĩ đến đây, Linh Nhi lấy ra từ trong lòng một viên lam sắc tinh thạch sáng ngời.
Viên lam sắc tinh thạch này lập tức thu hút ánh mắt của toàn bộ dã thú biến dị.
Chỉ vì, sự xuất hiện của nó tựa như thu hút vạn ngàn lôi đình, khiến cho cả bầu trời cũng có thêm vô số tia điện.
Trong một thoáng, vô số Hồ Quang Điện lượn lờ trong vòng vài dặm xung quanh.
"Đây là Tinh Hoa Linh Thạch, là khi nhân loại khai thác gần hết một mạch khoáng thạch linh thạch Lôi thuộc tính thì may mắn phát hiện một loại chí bảo."
"Có người nói, đây là nơi tụ tập vô số linh khí Lôi thuộc tính, có linh khí Lôi thuộc tính vượt xa cả linh thạch, càng khiến người ta kinh dị hơn là, nó còn có thể hấp thụ Lôi nguyên tố trong không khí để bổ sung cho chính mình..."
Tự thuật từng tiếng một, Linh Nhi chậm rãi tiến lên, đem viên Tinh Hoa Linh Thạch lôi thuộc tính đặt lên ngọn cây, nơi thân thể của Ngu Tử Du đang ở.
Khoảnh khắc đó, dường như đã cảm nhận được điều gì, thân cây Ngu Tử Du khẽ run lên.
Ngay sau đó, trước ánh mắt vui mừng của Linh Nhi, khối Tinh Hoa Linh Thạch lôi thuộc tính nhỏ kia đã từ từ hòa vào thân cây Ngu Tử Du.
"Dùng được là tốt rồi."
Nhẹ nhõm thở ra một hơi, Linh Nhi cũng đã biết ý định của Ngu Tử Du kể từ khi biết hắn chuẩn bị tìm kiếm Linh thạch Lôi thuộc tính và cả Lôi Thuộc Tính.
Vì thế, nàng không tiếc mạo hiểm bị lộ thân phận, đã đánh cắp viên Tinh Hoa Linh Thạch Lôi thuộc tính này từ trong thành phố mới nổi của đại Liên Bang -- thành Lôi Đế.
Đương nhiên, cái giá phải trả là việc nàng ra tay ủng hộ dị tộc khiến cho thương vong vô cùng thảm trọng… Cho đến hiện tại, dị tộc vẫn đang bị Lôi Đế thành phát lệnh truy nã toàn diện...
Nhưng so với đột phá của chủ nhân thì chuyện này chẳng là gì cả.
So với việc chủ nhân đột phá, dù cho phải hi sinh toàn bộ dị tộc, Linh Nhi cũng không hề nhíu mày một chút nào.
Mà đây chính là Linh Nhi, cũng chính là người mà Ngu Tử Du tín nhiệm nhất.
Không nán lại lâu vì thời gian có hạn.
"Hô..."
Thở sâu một hơi, Linh Nhi nhìn về phía Cửu Vĩ và đám người Thực Thiết Thú Lão Cửu, dặn dò: "Chủ nhân lần này đột phá rất quan trọng, các ngươi phải nhớ kỹ chuyện bảo hộ."
"Dạ, Đại Tỷ Đại."
Trong tiếng đáp lời đồng thanh, ngay cả Thực Thiết Thú Lão Cửu thường ngày lười biếng cũng tỏ ra nghiêm túc.
"Ừm."
Khẽ gật đầu, Linh Nhi rất hài lòng.
Đối với đám người này mà nàng đã chứng kiến lớn lên, nàng tin tưởng.
Chỉ là, ngay lúc này, dường như cảm nhận được gì đó, ánh mắt Linh Nhi hướng về phía một gốc đại thụ.
Theo ánh mắt của Linh Nhi, có thể thấy một bóng người mặc áo bào đen, đang lười biếng tựa vào thân cây, có vẻ hơi uể oải.
Nhưng mà, quan sát tỉ mỉ thì sẽ phát hiện, trong đôi mắt sâu thẳm của thanh niên đó ẩn chứa một tia lạnh lùng không thay đổi.
Lãnh Phong, một nhân loại có thiên phú hắc ám rất tốt.
Hắn hiện tại, đã là lão đại được công nhận của Thử Tộc trong các đại thị tộc.
Không chỉ Thử Tộc mà các đại thị tộc khác cũng có hảo cảm với hắn.
Chỉ vì Lãnh Phong rất biết chăm sóc Ấu Thú, lại biết bồi dưỡng Linh Thực, ngay cả Hầu Nhi tửu của Mi Hầu nhất tộc, dưới sự chỉ điểm của hắn, sản lượng cũng tăng lên rất nhiều...
Nhìn người thanh niên kia từ xa, trên mặt Linh Nhi hiếm khi nở một nụ cười.
Chợt, môi nàng khẽ mấp máy.
"Muội muội của ngươi, ta đã mang về."
Âm thanh nhàn nhạt, như vang lên trong lòng, khiến thần sắc Lãnh Phong chấn động mạnh.
Ngay sau đó, như phản ứng kịp, vẻ mặt hắn lộ ra sự không tin nổi.
"Cái gì?"
"Ngươi nói cái gì?"
Giọng nói kích động, Lãnh Phong một bước lao tới.
Chỉ là, chưa kịp đến gần, Linh Nhi đã phất tay.
"Oanh..."
Theo một trận cuồng phong nổi lên, Lãnh Phong bị hất văng về phía sau.
Nhưng đúng lúc này, giọng của Linh Nhi lại vang lên bên tai Lãnh Phong: "Hãy về rừng trúc của ngươi xem đi."
Nhắc nhở một tiếng, Linh Nhi đã xoay người, hướng về phía bên ngoài Mê Vụ Đại Sơn mà đi.
Thời gian nàng trở về lần này có hạn.
Ngoài Mê Vụ Đại Sơn, không biết có bao nhiêu người đang dõi theo nàng.
Cho nên, không thể nán lại quá lâu.
Chỉ là, sau khi Linh Nhi rời đi không lâu, không ai để ý đến một việc, đó là một chiếc lá liễu từ trong cơ thể Ngu Tử Du bay lên.
Chiếc lá liễu này rất trong suốt.
Nhìn kỹ, hóa ra bên trong nó có ánh sáng lưu ly bích lục đang luân chuyển.
Lá liễu bản mệnh, là ba lá liễu đáng sợ nhất mà Ngu Tử Du tôi luyện, nếu dựa vào linh lực, có thể lấy thủ cấp người trong vòng mười triệu dặm.
Là một lá bài tẩy chân chính Đoạt mệnh.
Mà bây giờ, chiếc lá liễu như vậy, lại bất ngờ nhắm một phương hướng mà bắn tới chỗ Linh Nhi.
Chẳng bao lâu, trước sự ngạc nhiên của Linh Nhi, chiếc lá liễu bay đến trước mặt nàng, càng linh tính hơn khi nó xoay quanh vài vòng.
"Chủ nhân."
Khẽ gọi một tiếng, Linh Nhi quay đầu nhìn sâu vào cây liễu rợp trời.
Mà đúng lúc này, như đã nhận ra điều gì, những đường vân trên lá liễu chậm rãi di chuyển.
Khoảnh khắc đó, hai hàng chữ nhỏ đã hiện lên.
"Hãy cẩn trọng."
"Nếu gặp nguy cơ trí mạng, tế ra lá liễu này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận