Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 67: Nham Chi hoa (đệ bát càng )

Chương 67: Nham Chi hoa (đệ bát càng)
Sinh cơ nồng nặc là một chuyện tốt. Chỉ có sinh cơ nồng nặc, mới có thể chống đỡ năng lực tái sinh gần như trọng sinh của Ngu Tử Du. Nhưng mà, sinh cơ nồng nặc như vậy, cũng có nghĩa là vị trí của Ngu Tử Du, sẽ hóa thành một vùng phúc địa. Linh hoa, linh thảo liên tiếp không ngừng tuôn ra. Càng sâu, sẽ hấp dẫn không ít động vật biến dị từ phương xa tìm đến, như là hồ điệp, ong mật...
“Hồ điệp thì còn tốt, nhưng nếu là ong mật, thì trực tiếp chôn xuống đất, trở thành chất dinh dưỡng.” Cười hắc hắc, Ngu Tử Du cũng là thản nhiên nói. Tiếng ong mật vo ve bay lên, quá mức đáng ghét. Mà Ngu Tử Du vừa vặn là một cái đại thụ thích an tĩnh. Không vừa mắt thì chỉ có thể đập chết.
Ngay lúc này, “Ngâm, ngâm...” Trong tiếng kêu cao vút, từ xa trên bầu trời, hóa ra là từng đạo lưu quang đang đánh tới.
“Mấy tên này, vừa nãy chạy nhanh thật.” Nhìn chim cắt cùng Bạch Hạc lần nữa trở về, Ngu Tử Du giả bộ tức giận nói. Vừa rồi, hắn lên cấp thanh thế có chút khủng bố. Đến nỗi mấy con phi cầm đang sống trên người hắn, giống như bị kinh sợ, không nhịn được hoảng loạn. Bất quá, vẫn còn tốt. Dù cho chúng có rời đi, thì cũng bay đến tận trên trời cao, vẫn xoay quanh trên đỉnh đầu Ngu Tử Du, rất lâu không muốn rời đi. Bằng không, hiện tại chờ đợi chúng sẽ không phải là cành cây Ngu Tử Du đưa ra nghênh đón.
Ở nơi đây, Ngu Tử Du phải thừa nhận, hắn có chút nhỏ mọn. Nếu như đám chim cắt thậm chí Bạch Hạc mà hắn nuôi lớn này là Bạch Nhãn Lang, thì hắn có thể đã không ngại mà quất chết chúng rồi. Đương nhiên, hiện tại tình cảm của chim cắt dành cho Ngu Tử Du, vẫn chống lại được thử thách. Lúc này chúng thật sự kích động cùng vui mừng kêu to, đủ để chứng minh tất cả. Nghĩ tới đây, cành cây của Ngu Tử Du cũng là không thể khống chế mà gãy.
"Răng rắc" một tiếng, vừa mới chảy ra một giọt tinh hoa sinh mệnh nồng nặc, còn chưa đợi Ngu Tử Du đem tinh hoa sinh mệnh làm tưởng thưởng vung về phía chim cắt thậm chí Bạch Hạc, thì cái nhánh cây này lại ở trong con mắt kinh ngạc của Ngu Tử Du, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà tái sinh ra một đoạn mới.
"Haiz... xem ra, sau này không chứa nổi chết mất." Cười cười, Ngu Tử Du cũng là có chút đắc ý. Khả năng khép lại kiểu này cũng không có ai có được.
Ngay lúc này, “Thình thịch, thình thịch, thình thịch...” Kèm theo thanh âm truyền đến từ cái động lớn sâu thẳm ở đằng xa, một con Hồng Hồ giống như Mộc Dục Hỏa diễm đã từ trong hang nhảy lên tận trời cao. Mà trên lưng của nó, càng là ngồi một đạo bóng hình xinh đẹp màu đỏ.
"Chúc mừng, chủ nhân đột phá." Cười yếu ớt ngâm nga, Thanh Nhi nhìn Ngu Tử Du giờ đã thay đổi diện mạo lớn, lại càng lộ ra vài phần uy thế, đáy lòng cũng là vui vẻ nói.
Lúc này, nhìn Thanh Nhi ngồi trên lưng Cửu Vĩ, Ngu Tử Du cũng là không khỏi thấy buồn cười, trêu ghẹo nói: "Ngươi cô nàng này, ngược lại là biết chọn tọa kỵ đấy."
Che miệng, Thanh Nhi cười hắc hắc: "Ai bảo Cửu Vĩ xinh đẹp nhất chứ? Phải biết rằng, con gái đối với những sự vật xinh đẹp, là không có sức đề kháng mà."
“Ờ...” Nhìn dáng vẻ như làm nũng của Thanh Nhi, Ngu Tử Du hơi ngẩn ra. Cô nàng này, ngược lại là càng ngày càng giống nữ hài trong loài người. Có phải bị cỗ thân thể kia ảnh hưởng không? Trong hồ nghi, Ngu Tử Du cũng là không chút để ý. Chẳng biết tại sao, hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này đối với Thanh Nhi có lẽ là một chuyện tốt. Đối với U Hồn như Thanh Nhi mà nói, tình cảm càng thêm nhuần nhị, càng thêm phức tạp, tốc độ trưởng thành của Thanh Nhi có thể sẽ càng nhanh.
Nhờ vào Ngu Tử Du quan sát trong thời gian vừa qua, hắn mới biết được điều này. Đến bên nhân loại trải nghiệm vài tháng, linh tính của cô nàng này đã tăng lên rất nhiều, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngơ ngác của U Hồn lúc ban đầu, mà ngay cả thực lực tăng tiến đều là nhanh chóng...
"Tấm tắc..." Chậc chậc, Ngu Tử Du cũng không khỏi ước ao. So với Thanh Nhi, tốc độ tăng trưởng thực lực của hắn mới là đáng sợ nhất. Đều là ngoại tộc trong biến dị, sự chênh lệch giữa Thanh Nhi và hắn không chỉ là một tầng đơn giản như vậy. Bất quá, cũng nhanh thôi.
Nghĩ đến mỏ Linh Thạch được chôn sâu dưới lòng đất, Ngu Tử Du cũng là vô cùng phấn khích. Có những Linh Thạch này, bồi dưỡng Thanh Nhi cùng với Cửu Vĩ và Ngưu Ma, đến tình trạng một mình gánh vác một phương, cũng không có gì khó. Phải biết rằng, mỏ Linh Thạch mà Bạch Ngân Ngô Công bảo vệ, cũng chỉ mới là một mỏ Linh Thạch loại nhỏ. Mà mỏ Linh Thạch mà hắn phát hiện này, lại là mỏ Linh Thạch cỡ trung. Trời mới biết, đây là vận khí gì.
Ngay lúc này, một tiếng ngưu kêu chợt vang lên, thu hút sự chú ý của Ngu Tử Du. Ngẩng mắt nhìn lại, không biết từ lúc nào, Ngưu Ma, một con Dã Ngưu đen to lớn đã đến trước mặt. Chỉ là, nhìn đôi mắt vô cùng khát khao của Ngưu Ma, thậm chí còn mang theo vẻ cầu xin, Ngu Tử Du hơi ngẩn ra.
"Tên gia hỏa này..." Tìm theo ánh mắt của hắn nhìn lại, Ngu Tử Du bỗng phát hiện, con Dã Ngưu đen này đang nhìn chằm chằm vào cành cây của Ngu Tử Du, nơi đó có đóa Tiểu Hoa màu vàng đang nở rộ. Thổ Nguyên Tố nồng nặc đang lưu chuyển trong đó, một loại khí tức rất nặng nề, đồng thời cũng mơ hồ có loại khí tức mênh mông bao trùm vạn vật, chậm rãi khuếch tán ra.
« Nham Chi hoa — Thổ Nguyên Tố kết tinh, là một loại linh hoa viễn siêu tinh hoa sinh mệnh. »
Loại linh hoa này, đối với Ngu Tử Du không có tác dụng lớn. Chỉ là bởi vì sau khi hấp thu lượng lớn Thổ thuộc tính Linh Thạch, liễu thụ bản thể đã tự sản sinh ra để bài trừ những dị chất dư thừa. Cây, cuối cùng vẫn là cây. Đối với Thổ Nguyên Tố không thể hấp thụ quá nhiều. Mà những Thổ Nguyên Tố không thể hấp thu, sau khi được luân chuyển trong cơ thể Ngu Tử Du, cuối cùng bị bản thể của Ngu Tử Du tống ra ngoài, mà nở rộ chính là đóa Tiểu Hoa màu vàng này.
Bất quá, điều đáng nói là, đóa Tiểu Hoa màu vàng này mặc dù chỉ là thứ Ngu Tử Du bản thể không cần. Nhưng bởi vì bây giờ Ngu Tử Du đã đạt tới siêu phàm nhị giai, thực lực rất khủng bố. Dù cho hắn không cần, đối với các dã thú biến dị cấp thấp khác, nhất là dã thú biến dị thuộc tính Thổ, đó cũng là một sự cám dỗ chí mạng. Điều này cũng giống như người giàu, dù chỉ bố thí một chút ân huệ nhỏ, đối với một số người khác, cũng cần phải phấn đấu vài năm, thậm chí vài chục năm mới có được.
"Ngươi, muốn?" Thử thăm dò hỏi một câu, Ngu Tử Du cũng không ngờ rằng, con Dã Ngưu đen này lại có linh tính đến mức hung hăng gật đầu. Càng làm cho hắn câm nín, nó vẫn còn dùng đôi sừng trâu giống như trăng lưỡi liềm của mình, thân mật cọ vào thân cây to lớn của Ngu Tử Du.
"Thôi được rồi... Ngươi đừng cọ nữa, ta cho, ta cho được chưa?" Kích động nói năng lộn xộn, Ngu Tử Du cũng lập tức dùng một nhánh cây gỡ đóa Tiểu Hoa màu vàng xuống, đưa tới trước mặt con Dã Ngưu đen. Thay vì Thanh Nhi hoặc Cửu Vĩ cọ, còn chưa tính. Dù sao bây giờ Thanh Nhi là một đại mỹ nữ, còn Cửu Vĩ lại là một con hồ ly cái, sinh ra cũng xinh đẹp. Nhưng con Dã Ngưu đen này, Ngu Tử Du thực sự có chút không thể tiếp thu. Một là vì Ngưu Ma là một con trâu đực, hai là vì Ngưu Ma hoàn toàn không thể xem là dễ coi, chỉ có thể nói là rất cường tráng. Nó cọ mạnh vào, trong lòng Ngu Tử Du cũng nhịn không được dâng lên một vài ý tưởng kỳ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận