Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 109: Bướng bỉnh tên nhỏ thó (canh thứ tư )

"Thình thịch, thình thịch, thình thịch..."
Cùng với những rung động không ngừng, toàn bộ thung lũng dường như bị một trận địa chấn làm cho rung chuyển.
Ngước mắt nhìn lên, dưới một vách đá, hóa ra là một con kiến hình người cao cỡ ngón tay giữa, trông giống như được dát vàng, đang dùng bốn chân như lưỡi hái chém vào vách đá, thỉnh thoảng còn nắm tay lại, hung hăng đập xuống mặt đất.
Thế nhưng, chỉ một con kiến Hoàng Kim nhỏ bé này thôi, đã khiến cho mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn.
"Ta lạy, đây là thật hả. Chỉ có một con kiến nhỏ xíu như vậy."
Vừa nói, Thanh Cương cách con kiến Hoàng Kim mấy chục thước còn dùng tay khoa chân múa tay, sau đó kinh hô: "Là thời đại thay đổi, hay là ta hoa mắt, một con kiến nhỏ như vậy, vậy mà có thể một mình làm rung chuyển cả thung lũng."
"Ách..."
Mặt trở nên cứng đờ, Lãnh Phong vuốt chuôi chủy thủ nhìn con kiến Hoàng Kim từ xa, trên trán mơ hồ có mồ hôi lạnh chảy xuống.
Cái này cũng... không khỏi quá kinh người.
Một mình lay động cả thung lũng, nếu như là Bạch Hổ, thậm chí Đế Ngạc, những sinh vật kinh khủng kia thì không có gì lạ.
Nhưng con kiến này lại nhỏ như vậy..."
"Hô..."
Hít sâu một hơi, Lãnh Phong đè nén nỗi kinh hãi trong lòng, rồi đột nhiên xoay chuyển ánh mắt, như phát hiện ra điều gì, đồng tử cũng co rụt lại.
Chỉ thấy ở phía xa, hóa ra là một con Bạch Hổ to lớn như ngọn núi nhỏ, đang từ từ tiến đến chỗ con kiến Hoàng Kim đang chuyên tâm chém vách đá.
Từng chút, từng chút một, Nó giống như một người lính, phục xuống bò về phía trước...
Cho đến khi tiến đến phía sau con kiến Hoàng Kim khoảng năm thước...
"Hống..."
Cùng với một tiếng hổ gầm đáng sợ, cả người Bạch Hổ lớn lao nhào về phía con kiến Hoàng Kim.
Nhưng còn chưa kịp nhào tới con kiến, một giọng nói rất băng lãnh chợt vang lên trong lòng nó:
"Tam ca, ngươi dám nhào tới, ta sẽ chém ngươi."
"Ách..."
Sắc mặt đột ngột cứng đờ, con Bạch Hổ lớn vừa mới nhào tới một nửa, đột nhiên chống chân lên, xoay chuyển phương hướng, nhào về phía hướng khác.
Ngay sau đó, lại là vài tiếng hổ gầm, tựa hồ muốn nói: "Đùa thôi, đùa thôi..."
"Hừ."
Một tiếng hừ lạnh, con kiến Hoàng Kim thậm chí không thèm quay đầu lại, rồi lạnh lùng nói: "Thảo nào Thần Thụ đại nhân nói ngươi ngu, đã là cấp chín rồi mà còn không biết truyền âm bằng tinh thần..."
"Ách..."
Không biết phải nói gì, Bạch Hổ lúc này có cảm giác muốn tìm một cái hố mà chui xuống.
Emmm...
Tên tiểu ngũ đáng ghét này, từ đâu nhảy ra vậy?
Mới chỉ nhập giai cấp 5 mà lực lượng đã lớn đến đáng sợ thì thôi đi, mà tại sao còn biết truyền âm bằng tinh thần nữa chứ?
Được rồi, bây giờ thì Bạch Hổ cảm giác cả chút tôn nghiêm cuối cùng cũng đã bị vứt sạch.
"Ô ô..."
Thấp giọng ô yết vài tiếng, Bạch Hổ tủi thân liếc nhìn về hướng Thần Thụ, sau đó quay người rời đi.
Chuyện này đúng là không thể nào chơi nổi nữa, Nó vẫn nên đi tìm mấy con Tiểu khác chơi thôi a...
Mà lúc này, ở đằng xa, Ngu Tử Du cùng Tiểu Thanh nhìn một màn này, cũng không khỏi vừa tức cười vừa thấy bất lực.
"Cười chết mất, con lão tam Bạch Hổ này chắc là tuyệt vọng lắm rồi."
"Chắc là vậy, dù sao, tiểu ngũ chỉ mới nhập giai cấp 5 đã có thể truyền âm bằng tinh thần rồi, còn nó thì một câu cũng không nói được."
Nói rồi, Ngu Tử Du không khỏi cảm thán:
"Tiểu ngũ, đúng là thiên phú dị bẩm, chỉ là..."
"Chỉ là, sao vậy?"
Nghe giọng Ngu Tử Du dường như có chút lo lắng, Tiểu Thanh cũng ngạc nhiên hỏi.
"Chỉ là tiểu ngũ sinh ra trắc trở, dưới tay con người làm thực nghiệm, chứng kiến hàng trăm triệu đồng loại tử vong, lại còn trải qua vô số thực nghiệm nữa, ai... e là trong lòng đã để lại vết thương không nhỏ."
Im lặng gật đầu, Thanh Nhi như nghĩ đến điều gì đó, bỗng hào hiệp cười nói:
"Bất quá, chủ nhân, tiểu ngũ và ngươi vẫn rất có duyên, mới gần nửa ngày mà nó đã chỉ nghe theo lời ngươi rồi."
"Đó là vì ta đã cứu nó mà."
Đắc ý cười, Ngu Tử Du cũng cảm thấy có chút may mắn.
Con kiến Hoàng Kim này đối với ai cũng đều mang vẻ muốn chém giết, nhưng đối với nàng thì lại đặc biệt tôn kính.
Thậm chí còn giống như con người vậy, lúc gặp nàng thì quỳ một chân xuống đất tỏ vẻ tôn kính.
Theo như lời Thanh Nhi nói, con kiến Hoàng Kim này không chỉ có gen thực nghiệm mà có liên quan, mà não bộ khai phát thực nghiệm, cũng tiếp xúc không ít.
Nói cách khác, nó hiểu rất nhiều thứ.
Chỉ là trước đây khó bày tỏ, bây giờ phát triển đến nhập giai cấp 5, nó lại có thể biểu đạt rõ ràng suy nghĩ của mình, thậm chí là ước thúc được hành động của mình.
Mà lúc này, như là nghĩ ra điều gì đó, Ngu Tử Du cành bỗng nhiên vẫy vẫy con tiểu ngũ.
Nhìn thấy cành liễu, con tiểu ngũ ở đằng xa - con kiến Hoàng Kim không chút do dự, tăng tốc độ chạy đến trước mặt Ngu Tử Du, còn quỳ một gối xuống, cúi chào nói:
"Bái kiến Thần Thụ đại nhân."
"Tốt."
Gật đầu, Ngu Tử Du cũng đề nghị:
"Ở dưới chúng ta có một quảng trường Linh Thạch, ngươi hãy vào trong đó mượn Linh Thạch tu luyện nhé."
Nói xong, Ngu Tử Du lại nhắc nhở: "Nếu như ngươi muốn mài luyện lực lượng, có thể đến những nơi sâu dưới lòng đất mấy trăm thước để thoải mái phát huy... Ta thậm chí không ngại ngươi khai phá cho ta một không gian dưới lòng đất."
"Vâng, Thần Thụ đại nhân."
Xúc tu trên đỉnh đầu từ từ hạ xuống, con kiến Hoàng Kim cúi đầu xuống.
Nhưng mà, nếu có người để ý tỉ mỉ biểu tình của tiểu ngũ, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, tiểu ngũ vẫn luôn có một tia kiêu ngạo không thể che giấu.
Kiêu ngạo, thiên phú dị bẩm, cùng với một cỗ hung hãn từ lúc sinh ra đã mang theo.
Không thể không nói, tiểu ngũ, quả thật làm Ngu Tử Du cũng có chút yêu thích.
Hơn nữa, điều mấu chốt là, con tiểu gia hỏa này vảy giáp sần sùi, toàn thân vàng óng ánh, giống như vị tướng quân mặc khôi giáp thời cổ đại, nhìn lên rất đẹp trai.
Cười hắc hắc, Ngu Tử Du cũng cảm thấy lần này quyết định nội bộ đệ Ngũ Thú, thật không tồi.
Phải biết rằng, trong toàn bộ thung lũng Bắc Vũ, người có thiên phú tốt không phải là ít.
Giống như con khỉ màu vàng, có thiên phú hấp thu cực hạn như vậy, có thể dựa vào thôn phệ Linh Vật, không ngừng cường hóa thân thể mình.
Thiên phú như vậy, dù trở thành đệ Ngũ Thú dưới trướng Ngu Tử Du cũng không có vấn đề gì lớn.
Đáng tiếc, con tiểu gia hỏa đó trời sinh bất hảo, không hiểu giáo hóa.
Trừ phi trải qua lịch lãm hay là rèn giũa một khoảng thời gian, nếu không, nó thật không có tư cách.
Tư cách này không phải nói về thiên phú, mà là về tâm tính.
Còn tiểu ngũ bây giờ, vô luận là thiên phú hay tâm tính đều rất tuyệt vời, đủ để gánh vác danh hiệu đệ Ngũ Thú dưới trướng Ngu Tử Du.
Mà nhắc đến ở đây là con Bạch Hổ lão tam.
Gã gia hỏa này tuy ngốc nghếch, nhưng khi chăm chú chiến đấu, thì luôn rất nghiêm túc.
Hơn nữa, bởi vì là Bách Thú Chi Vương, trong lòng nó cũng có một loại kiêu ngạo riêng, chính vì sự kiêu ngạo đó, nó không cam lòng thua kém người khác, thường ngày tu luyện không ngừng nghỉ, còn có xu thế gấp bội lên.
Còn như thỉnh thoảng thích trêu đùa, đó là bản tính, không thay đổi được.
Dù sao cũng là động vật họ mèo, ở thời điểm không thiếu đồ ăn, hành vi của nó kỳ thực không khác gì mèo nhà, đều thích động chạm đồ vật, hơn nữa lòng hiếu kỳ rất lớn.
Lúc đầu nhìn thấy tiểu ngũ, liền không nhịn được quan sát một hồi.
Còn muốn cùng nó chơi đùa nữa.
Bất quá, đáng tiếc, bây giờ Bạch Hổ dường như bị đả kích thương tích đầy mình, một mình im lặng nằm sấp trên đất, dùng móng vuốt hổ không ngừng lặp lại những chữ viết của loài người.
Xem không đủ bản phác thảo tiểu thuyết mời xem tiếp theo B.
Bạn cần đăng nhập để bình luận