Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 1115: Xa lạ đế binh (canh thứ tư )

Chương 1115: Đế binh xa lạ (canh tư)
Ra tay hay không, chỉ trong một ý niệm. Nhưng mà, chính cái ý niệm này cũng khiến mỗi một cường giả đang ngồi đều lộ vẻ ngưng trọng. Dù sao, việc liên thủ đánh thắng Yêu Đình chi chủ này còn dễ nói. Nhưng nếu đánh không lại... Chỉ e cả một tộc đàn sẽ đón nhận tai họa ngập đầu.
"Răng rắc, răng rắc..." Tiếng nắm tay siết chặt vang lên lần nữa, đến từ Titan Thần Tộc, Vĩnh Hằng Titan cũng lại biến sắc. Giờ hắn cũng lâm vào do dự. Nếu chỉ một mình hắn thì còn dễ nói, cùng lắm thì vây công Yêu Đình chi chủ rồi trốn ra xa tinh không. Nhưng phía sau hắn còn có Titan Thần vực, còn có hàng tỷ tỷ tộc nhân Titan. Đừng nói là không chắc có thể đánh bại Yêu Đình chi chủ. Cho dù thực sự đánh bại, với thế lực Yêu Đình bây giờ, chúng cũng sẽ trả thù như phát điên. Khi đó, Titan Thần Tộc sau lưng hắn sẽ rơi vào chiến hỏa kéo dài. Mà lần chiến hỏa này, có thể không phải là đánh nhau nhỏ nhặt như trước kia mà là cuộc chiến không chết không ngớt.
"Hô..." Hít sâu một hơi, Thần Trụ thứ nhất của Titan Thần vực là Vĩnh Hằng Titan chợt giơ tay, nói: "Lần này, ta không nhúng tay." Dứt lời, Vĩnh Hằng Titan cũng không để ý vẻ mặt biến đổi của mấy đạo thân ảnh đang ngồi, mạnh mẽ hóa thành một đạo lưu quang, trốn tới phương xa. Thành tựu người thủ hộ của Titan Thần Tộc, hắn gánh vác quá nhiều, tuyệt đối không thể hành động theo cảm tính. Cho dù ngũ đại thân hình của Yêu Đình chi chủ này có thể giúp hắn phá kiếp thành đạo, đặt chân Vĩnh Hằng, cũng tuyệt đối không thể đánh cược. Chí ít, không thể cầm hàng tỷ tỷ tộc nhân ra đánh cược.
...
Và ngay khi Vĩnh Hằng Titan rời đi không lâu, "Tại hạ cũng không muốn làm loại chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn này." Nói xong, Seraphim mang sáu cánh, Sí thiên sứ của Thiên Sứ nhất tộc cũng mạnh vỗ cánh, hóa thành một đạo bạch quang biến mất tại nơi đây. Không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chỉ là thứ yếu. Mấu chốt là đế binh Thần Thánh Thập Lục Dực của Thiên Sứ nhất tộc bọn họ đã sớm bị đánh rơi. Cho dù muốn ra tay cũng là đi chịu chết. Lúc này, Seraphim vẫn còn đau đầu làm sao rời đi, không ngờ Vĩnh Hằng Titan lại mở ra một tiền lệ.
"Người này ngày thường thì ngờ nghệch, hôm nay lại không tệ." Nhìn sâu vào hướng Vĩnh Hằng Titan rời đi, Seraphim cũng hiếm khi lộ ra vẻ tán thưởng. Định lực của Vĩnh Hằng Titan này không có gì để bàn cãi.
...
Ngay lúc này, không ai biết rằng vẻ mặt của Vĩnh Hằng Titan đã rời đi cũng hơi đổi, "Đế binh đại nhân, lời ngươi nói là thật sao?" Trong giọng nói tràn đầy kinh hãi, đồng tử của Vĩnh Hằng Titan đều co rút lại.
"Đương nhiên là thật." Bên trong một tiếng thở dài nhẹ, thanh âm của Titan Thần Quan Thương Long đến từ đế binh cũng vang lên trong lòng hắn: "Lần này ngươi rời đi rất sáng suốt... Yêu Đình chi chủ kia còn đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng..." Nói đến đây, thanh âm của Titan Thần Quan cũng dừng lại một chút, có chút không xác định nói: "Yêu Đình chi chủ kia rất có thể có một kiện đế binh phía sau..." "Hơn nữa, cái đế binh kia vượt quá mức tưởng tượng, thậm chí so với ta còn đáng sợ hơn rất nhiều..."
Một tiếng tiếp một tiếng kể ra, Titan Thần Quan cũng không khỏi nghĩ đến một thoáng liếc nhìn lúc nãy. Chính là cái nhìn thoáng qua ấy đã làm hắn thật lâu không nói gì. "Thật sự là người thừa kế mà ngài đã chọn sao... Đông Hoàng đại nhân..." Trong lòng kinh hãi một trận, thành tựu một trong những đế binh cổ xưa nhất, Titan Thần Quan cũng không khỏi nghĩ tới kiện Tiên thiên Đế binh đã tan biến trong kỷ nguyên nhưng cũng lừng lẫy tuyên cổ kia. Tiếng chuông mênh mông cuồn cuộn, vũ trụ huy hoàng, thiên địa thất sắc, Càn Khôn rung chuyển! Mà đó chính là Tiên thiên Đế binh——Đông Hoàng Chung. Đế binh cổ xưa nhất, cũng đáng sợ nhất! Mấy chục năm trước, một tiếng chuông vang vọng tinh không... Những đế binh cổ xưa đã tiêu thất hơn mười kỷ nguyên một lần nữa xuất hiện. Mặc dù không biết là vì sao? Nhưng Titan Thần Quan đã thức tỉnh cũng ghi nhớ thật sâu trong lòng. Hơn nữa, càng phải cảnh giác. Bây giờ, thấy một sự tồn tại có khả năng dính líu đến Đông Hoàng Chung, sao hắn dám trêu chọc. Những chuyện khác thì còn dễ nói. Nhưng nếu chọc giận Đông Hoàng đại nhân, Titan Thần Quan đoán chừng với cái thân hình nhỏ bé của mình cũng không đỡ nổi một kích chuông của Đông Hoàng đại nhân.
...
Lúc này, không nhắc đến Vĩnh Hằng Titan và Seraphim đã rời đi... tộc trưởng của Nguyên Tố Nhất Tộc đang ở lại chỗ cũ —— Lôi Điện Pháp Vương, cũng hiếm khi rơi vào do dự.
"Ra tay hay không..." Trong chút do dự, Lôi Điện Pháp Vương cũng nóng bỏng nhìn vào cây Lôi Kích Thần Mộc đỉnh đầu là Lôi Hải. Đây là Thần Thụ thuộc tính Lôi. Hơn nữa, còn không phải Thần Thụ bình thường. Nếu như... hắn có được nó, thì đặt chân Chúa Tể không còn là chuyện đùa. Điều quan trọng hơn là, hắn ngửi được cơ hội thành đạo từ Thần Thụ này. Đúng vậy, là thành đạo, không phải đạo của Chúa Tể mà là đại đạo Vĩnh Hằng... Chính vì điểm này nên hắn mới do dự. Chúa Tể còn dễ nói, nhưng đại đạo Vĩnh Hằng này cả đời có thể chỉ có một lần này. Nếu như bỏ qua thì có thể sẽ không còn. Dù... đại đạo Vĩnh Hằng này chỉ có chút khả năng, hắn cũng thực sự không muốn bỏ qua.
Lúc này, dường như nhìn ra do dự của Lôi Điện Pháp Vương, bóng dáng Âm Ảnh Chi Chủ biến mất ở đằng xa cũng nhếch miệng lên, giật dây nói: "Ra tay đi, cơ hội chỉ có một lần như vậy... Nếu thật sự để cho vị Yêu Đình chi chủ này độ kiếp thành công, thì Thiên Hạ Đệ Nhất Lầu của ta còn dễ nói, biến mất ở ngóc ngách tinh không... Chắc chắn sẽ không sao. Có thể các ngươi Nguyên Tố Nhất Tộc lại ở một chỗ cố định, hơn nữa, ta còn nghe nói, các ngươi thừa dịp vị Yêu Đình chi chủ bế quan, đã có không ít ý đồ với Yêu Đình... Ngươi cảm thấy, sau này Yêu Đình chi chủ này sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?"
Lặng lẽ nghe, sắc mặt của Lôi Điện Pháp Vương của Nguyên Tố Nhất Tộc hơi đổi, quả thật. Lúc Yêu Đình chi chủ không ở đây, Nguyên Tố Nhất Tộc bọn họ vì tìm kiếm tộc bảo đã mất của Yêu Đình chi chủ đã xảy ra không ít ma sát với Yêu Đình, thậm chí còn có một lần xảy ra tranh chấp nảy lửa... Mà chuyện này, nếu bị Yêu Đình chi chủ này biết... Nghĩ đến đây, Lôi Điện Pháp Vương nhìn về hướng Ngu Tử Du cũng mang theo vẻ âm trầm hơn nhiều.
"Vậy thì ra tay đi..." Với giọng nói đầy khàn khàn, Lôi Điện Pháp Vương không còn chần chừ nữa.
"Oanh..." Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, một quyển sách cổ xưa, vừa dày vừa nặng chậm rãi dâng lên trước mặt hắn. Đó là một quyển đại thư. Hơn nữa không phải loại lớn bình thường, tựa như làm từ Thanh Đồng, ánh sáng mang vẻ cổ kính lại xưa cũ, còn lớn hơn sách thường gấp mười lần. Thêm vào đó, nó còn trải rộng các vân huyền ảo. Liếc nhìn qua, đã thấy chấn động lòng người... Lúc quyển Thanh Đồng sách dâng lên sát na đó, không gian dường như đông lại.
"Oanh..." Càng phát ra khí tức đáng sợ, dần dần lan tràn trong không gian. Đó chính là khí tức của đế binh. Tuy không bằng thời kỳ toàn thịnh, một luồng cũng đủ nghiền nát Tinh Thần, nhưng bây giờ... khí tức của đế binh xa lạ mà huyền ảo này khiến cả tinh không bắt đầu run rẩy, ngay cả Ngu Tử Du đang giao chiến ở xa cũng phảng phất phát giác ra, chậm rãi nâng mí mắt, nhìn về phía hướng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận