Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 4026: Kinh động đỉnh cấp Vĩnh Hằng

Nhìn thân ảnh chậm rãi tiến đến từ phía xa, Miêu Miêu dù ở dưới Cửu thiên Lôi Đình cũng chưa từng khuất phục, mà nay thân thể lại khẽ run. Nàng khôi phục hình người, ra sức dụi mắt. Nàng sợ bản thân bị thương quá nặng, hai mắt sinh ra ảo giác. Nhưng nàng cũng vừa hy vọng tất cả là thật, thậm chí hy vọng, dù đây chỉ là ảo giác trước khi t·ử v·o·n·g cũng không cần biến m·ấ·t. Khi thấy rõ đó là Ngu Tử Du, Miêu Miêu liền cất bước lao tới chỗ Ngu Tử Du. Giữa đường, nàng lại lần nữa biến thành con mèo nhỏ năm nào, nhảy vào lòng Ngu Tử Du. Đúng cái ôm ấp quen thuộc, đúng cái nhiệt độ quen thuộc, đúng cái hơi thở quen thuộc. Tham lam chui vào vòng tay của Ngu Tử Du, Miêu Miêu phảng phất trở về khoảnh khắc trước khi hóa hình, rúc vào trong l·ồ·n·g n·g·ự·c của Ngu Tử Du."Chủ nhân, Miêu Miêu rất nhớ ngươi."Miêu Miêu không muốn rời khỏi vòng tay của Ngu Tử Du, lười biếng như thể trở về năm nào. Chỉ là lúc này tr·ê·n người nàng đều là những v·ế·t t·h·ư·ơ·ng bị lôi đình tàn p·h·á. Bộ lông mượt mà không tì vết nay đã cháy đen và xoăn lại."Ngươi, ngươi là ai?"Ngay lúc Miêu Miêu định nói gì đó thì một giọng nói có chút hoảng sợ vang lên. Là cái tên nửa bước Đại La, hắn đang bị giam cầm trong thời không của Ngu Tử Du, vậy mà vẫn có thể phát ra âm thanh."Miêu Miêu nhà ta là một con mèo đáng yêu như vậy, sao ngươi có thể xuống tay được?"Ngu Tử Du vuốt ve đầu Miêu Miêu."Ngươi xem, ngươi đã đ·á·n·h hài t·ử thành ra thế này."Những v·ế·t t·h·ư·ơ·ng trên người Miêu Miêu lập tức hồi phục như thể thời gian quay ngược, dưới sự vuốt ve của Ngu Tử Du. Chỉ trong một khoảnh khắc, thân thể nàng đã hồi phục như ban đầu. Chỉ là lúc này Miêu Miêu căn bản không để ý đến những điều đó, nàng chỉ muốn nép trong lòng Ngu Tử Du, tham lam tận hưởng sự vuốt ve của chủ nhân."Ngươi, đây là mèo của ngươi, ngươi là ai?"Tên nửa bước Đại La cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi sự giam cầm đáng sợ này. Nhưng hắn phát hiện, ngoài ý thức của mình ra, hắn thậm chí không thể khiến một sợi tóc của mình động đậy."Miêu Miêu là một hài t·ử ngoan ngoãn biết bao, nàng từ nhỏ đã yếu ớt, không ăn được đồ sống, ta đã phải từng chút một đút nàng lớn lên."Ngu Tử Du phớt lờ giọng nói của đối phương, thương tiếc vuốt ve Miêu Miêu đang dường như đã say giấc trong l·ồ·n·g n·g·ự·c."Nàng từ nhỏ đã không hiếu động, mà rất hiền lành, thậm chí trước khi ta rời đi, nàng còn chưa từng g·i·ế·t sinh."Ngu Tử Du ôm Miêu Miêu đi đến trước mặt tên nửa bước Đại La."Miêu Miêu đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy, ta còn luyến tiếc nói nàng một lời nặng."Gương mặt của Ngu Tử Du cuối cùng cũng hiện rõ trong mắt tên nửa bước Đại La, nhưng hắn lại hy vọng rằng mình thà không nhìn thấy thì hơn. Bởi vì hắn nhìn thấy sự p·h·ẫ·n n·ộ trong ánh mắt kiên định của người này. "Đứa trẻ mới bước chân vào giang hồ, gặp phải chút thất bại cũng là điều bình thường, thậm chí có bị một đám Kim Tiên vây đánh, ta cũng không để ý." Ngu Tử Du yêu thương nhìn Miêu Miêu ngoan ngoãn trong lòng: "Dù sao trẻ con phải trưởng thành, cuối cùng cũng sẽ phải t·r·ải qua chút phong ba.""Nhưng ngươi là tiền bối lại ra tay, thật sự quá không hiểu chuyện." Ngu Tử Du ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tên nửa bước Đại La kia. Trong khoảnh khắc, tên nửa bước Đại La dường như nhìn thấy được cảnh bốn mùa thay đổi thất thường, vạn vật lụi tàn qua đôi mắt của Ngu Tử Du. Phảng phất như thấy Tiên Ma vẫn lạc, chúng sinh than khóc. Đây không phải người bình thường, đây là đại năng k·h·ủ·n·g b·ố có thể hủy diệt cả thế giới. Tên nửa bước Đại La lập tức suy đoán ra."Tiền bối, vãn bối không hiểu chuyện, mạo phạm đệ t·ử của tiền bối, vãn bối nguyện ý bồi thường.""Miêu Miêu, người này đã dùng cách đó tổn thương ngươi, để hắn trả lại thứ này cho ngươi."Không nhìn đến tên nửa bước Đại La, Ngu Tử Du đưa tay vào cơ thể hắn, cư nhiên trực tiếp lôi chiếc Khóa Thiên Hoàn trong Động Thiên của hắn ra ngoài. Nhìn thấy một màn như vậy, nếu không phải không thể động đậy, chắc chắn hắn đã sợ đến q·u·ỳ sụp xuống đất. Động Thiên trong cơ thể tên nửa bước Đại La chính là gốc rễ thành đạo, cũng là nơi thần bí nhất và mạnh mẽ nhất trong cơ thể các Tiên Ma cảnh giới này. Thậm chí sau khi tên nửa bước Đại La ngã xuống, chỉ cần Động Thiên vẫn còn nguyên vẹn thì hắn có thể trọng sinh trong Động Thiên. Nhưng nơi như thế, cư nhiên lại bị cái tồn tại thần bí này thò tay trực tiếp lấy ra. Cái này… Cần phải biết rằng cho dù là nửa bước Đại La cũng không thể dùng thủ đoạn bên ngoài xâm nhập vào trong Động Thiên của chính mình. Rốt cuộc tên này là quái vật gì vậy? Hắn làm sao có thể... Nửa bước Đại La thật sự không dám tin đây là sự thật. Nhưng chiếc Khóa Thiên Hoàn đã thật sự nằm trong tay tên đại năng. Nghe Ngu Tử Du hỏi, Miêu Miêu chỉ dụi đầu vào l·ồ·n·g n·g·ự·c của Ngu Tử Du, không muốn nói gì. Nhìn thấy Miêu Miêu ngây thơ vẫn như ngày nào, Ngu Tử Du triệu hồi ra một ngọn lửa trong tay. Những dấu vết thuộc về tên nửa bước Đại La trên Khóa Thiên Hoàn bị hủy diệt hoàn toàn. Khóa Thiên Hoàn và tên nửa bước Đại La có liên kết tinh thần, vết tích bị hủy diệt khiến toàn thân hắn trực tiếp tan nát. Nhưng Ngu Tử Du căn bản không thèm để ý, hắn lại triệu hồi ra ngọn lửa, tiếp tục đốt cháy Khóa Thiên Hoàn. Khóa Thiên Hoàn vỡ nát lại dung hợp lại hoàn chỉnh dưới ngọn lửa. Sau đó, Khóa Thiên Hoàn lại thu nhỏ lại, rơi xuống cánh tay của Miêu Miêu, rồi từ từ biến thành một sợi lông xám nhạt. "Meo meo."Miêu Miêu có chút không vui, gãi gãi vào chỗ lông đó. Núp trong lòng Ngu Tử Du, nàng thậm chí không muốn nói tiếng người. "Không cần lo lắng, chút nữa ta dạy ngươi làm sao luyện hóa nó, đến lúc đó ngươi muốn thay đổi màu sắc như thế nào cũng được."Ngu Tử Du xoa đầu tiểu gia hỏa. Sau đó, Ngu Tử Du phất tay một cái trong sự kinh hoàng của tên nửa bước Đại La, thời gian của tất cả các Tiên Ma xung quanh bắt đầu nhanh chóng đảo ngược. Trong ánh mắt kinh hãi của tên nửa bước Đại La, hắn nhìn thấy các Kim Tiên dường như đang Phản Lão Hoàn Đồng, từ già nua trở về trẻ trung, rồi trở lại thơ bé, sau đó... trực tiếp hóa thành hư vô..."Tiền bối, vãn bối thực sự sai rồi, xin tha cho vãn bối."Tên nửa bước Đại La kinh hoàng c·ầ·u xin t·h·a t·h·ứ. Nhưng giọng hắn lại càng lúc càng non nớt, đến cuối cùng thậm chí phát ra tiếng khóc t·h·ả·m thiết của đứa bé sơ sinh. Chỉ là tiếng kêu này cũng chỉ vang lên một tiếng rồi tan biến. Thế giới bị ép phải hát lên khúc ca của mình, thế gian vạn vật lại tiếp tục vận chuyển. Chỉ là những tiên nhân kia lại biến m·ấ·t trong im lặng. "Meo meo"Gió thổi mây trôi, Miêu Miêu kinh ngạc nhìn xung quanh."Miêu Miêu, đi tìm Bạch Linh Linh đi, nàng đang ở đây, ta đi trước."Ngu Tử Du thả Miêu Miêu ra, đứng lên rồi cáo từ "Meo meo, Miêu Miêu không muốn chủ nhân đi."Miêu Miêu trở lại hình người, ôm lấy hông Ngu Tử Du. Miêu Miêu thậm chí không hỏi Ngu Tử Du tại sao khởi t·ử hoàn sinh, nàng chỉ muốn theo Ngu Tử Du, cho dù c·h·ết cũng muốn đi cùng. "Miêu Miêu, thế gian vốn dĩ có hợp có tan, lần này rời đi là để lần sau tương phùng tốt hơn." Ngu Tử Du s·ờ m·á·i t·ó·c m·ề·m m·ạ·i của Miêu Miêu, cười an ủi."Miêu Miêu không muốn, thật vất vả mới gặp lại, Miêu Miêu không muốn ô ô..."Ngay khi Ngu Tử Du định tiếp tục nói gì đó thì trời đất đột nhiên biến đổi lớn. Một đôi bàn tay to lớn đáng sợ từ trên trời giáng xuống."To gan, ai dám lẻn vào văn minh Tiên Ma của ta, còn dám làm trái Âm Dương, nhiễu loạn bốn mùa!"Chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại để những bậc Vĩnh Hằng đỉnh cấp chú ý đến vậy? Ngu Tử Du nhíu mày, nhìn lên đôi tay to lớn đang hạ xuống từ không tr·u·n·g.
Bạn cần đăng nhập để bình luận