Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 183: Thụ Tâm! Thiên tài địa bảo (canh thứ ba )

Chương 183: Thụ Tâm! Thiên tài địa bảo (canh thứ ba)
Thụ Tâm... Khẽ thì thầm, Ngu Tử Du nhìn về phía bản thể cây, viên ngọc bích lục quang mang tựa như trái tim kia khiến đôi mắt hắn không khỏi dao động.
Thụ Tâm, xuyên thấu qua những thông tin mơ hồ, Ngu Tử Du cũng đã hiểu được tin tức liên quan đến trái tim ngọc bích này.
Đây là một loại bảo vật ngưng tụ từ bản mệnh thiên phú Siêu cường tái sinh quá mức sinh cơ cường đại, đồng thời cũng là kết tinh sau khi bản mệnh thiên phú Siêu cường tái sinh chân chính tiến giai Lv 3.
Đối với các sinh vật khác mà nói, đây là t·h·i·ê·n tài địa bảo đúng nghĩa, có thể khiến người c·h·ế·t s·ố·n·g lại, mọc lại thân thể, cho dù cường giả cùng giai thấy được cũng sẽ nổi lòng tham, binh khí càng thấy càng thèm.
Còn đối với Ngu Tử Du mà nói, đây lại là chí bảo bảo mệnh.
Có Thụ Tâm này, sinh cơ của Ngu Tử Du sẽ liên tục không ngừng, cho đến khi Thụ Tâm khô héo.
Tuy nhiên, kể cả Thụ Tâm khô héo, nếu dành cho nó thời gian nhất định để uẩn dưỡng, nó vẫn sẽ chậm rãi hồi phục.
Nhưng đó không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, nếu như bản thể của Ngu Tử Du bị p·h·á hủy hoàn toàn, hắn có thể mượn Thụ Tâm này để trọng sinh trong thời gian ngắn.
Nói cách khác, đây chính là c·á·i m·ạ·n·g thứ hai của Ngu Tử Du.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ngu Tử Du nhìn Thụ Tâm càng thêm nóng rực.
Không ngờ bản mệnh thiên phú thăng cấp Lv 3 lại có thể ra sức như vậy, thực sự dựng dục cho hắn một lá bài tẩy bảo toàn tính mạng chân chính.
Có Thụ Tâm này, sức mạnh của Ngu Tử Du càng thêm vững chắc.
Chỉ cần không phát sinh tình huống bản thể cùng Thụ Tâm đồng thời hủy diệt, hắn sẽ có tư bản để lật kèo.
Về việc Thụ Tâm cung cấp sinh cơ liên tục không ngừng, Ngu Tử Du không hề coi trọng.
So với năng lực biến thái của sinh mạng thứ hai, sinh cơ liên tục không ngừng không đáng là bao.
Với thực lực hiện tại, nếu như có cường địch có thể ép hắn sinh cơ cạn kiệt, thì cho dù có Thụ Tâm cũng vô dụng.
Vậy thì thà để Thụ Tâm hoàn toàn trở thành thứ bảo toàn tính m·ạ·n·g, bố trí hợp lý.
Ít nhất, không thể cùng bản thể ở cùng một chỗ.
"Bất quá, nếu như vậy, ta cần phải giao Thụ Tâm này cho một người bảo quản thích hợp."
Nghĩ vậy, trong đầu Ngu Tử Du thoáng hiện lên một bóng hình xinh đẹp.
Nếu như là nàng, ngược lại đáng tin tưởng đấy.
Nghĩ nghĩ, Ngu Tử Du cũng khẽ lắc đầu.
Việc này cũng không cần vội.
Trong thời gian ngắn, hắn có thể Vô Ưu.
Với thực lực của hắn hôm nay, không nói vô địch đương thời, nhưng ít ra đã không ai có thể uy hiếp chân chính được sự tồn tại của hắn.
Lá bài tẩy Thụ Tâm có thể lùi lại sau.
Hơn nữa, điều quan trọng hơn là, hôm nay Thanh Nhi hẳn rất bận rộn, thậm chí không rảnh lo cho việc khác.
Dù sao, nhiệm vụ của nàng cũng không hề nhẹ nhàng.
Chỉ cần sơ sẩy, thậm chí thân thể của Linh Nhi cũng muốn đáp vào đấy.
"Cũng đừng để ta thất vọng lần này."
Vừa lẩm bẩm, Ngu Tử Du ngước mắt nhìn về hướng loài người, lộ rõ vẻ mong chờ...
...
Mà ngay lúc này, Liên Bang đệ tam quân.
Là quân khu của những siêu phàm giả tương ứng đáng sợ, cường giả ở đây rất nhiều. Năm bước một người, mười bước một đội, phòng thủ nghiêm ngặt, đến nỗi ruồi muỗi cũng khó mà lọt qua.
Lúc này, một thiếu nữ thần bí mặc Hồng Sam như Mộc Dục Hỏa Diễm, đang chậm rãi bước đến.
"Linh Nhi tiểu thư."
"Linh Nhi tiểu thư"...
Trong tiếng chào hỏi cung kính, vô số quân nhân trang bị vũ trang hạng nặng nhìn thân ảnh kia đều lộ vẻ nóng bỏng.
Linh Nhi, thập đại t·h·i·ê·n kiêu của Liên Bang, đồng thời là cường giả nổi danh trên mặt của Liên Bang hiện giờ.
Khả năng thao túng hỏa diễm đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa.
Khi vừa đến đệ tam quân khu, nàng đã dùng ngọn lửa nóng bỏng nhuộm đỏ một nửa bầu trời, khiến vô số người phải kinh sợ.
Lúc ấy, tướng quân còn tuyên bố: Cô gái này ắt thành châu báu.
Lời đánh giá này được thốt ra từ miệng Lý tướng quân xưa nay kiệm lời, đủ để thấy nó có giá trị thế nào.
Nhưng mà lúc này, có lẽ do tính cách của Linh Nhi trước mặt mọi người vẫn luôn lãnh đạm và cao ngạo nên nàng không để ý.
Đặc biệt là sau khi thăng cấp siêu phàm, Linh Nhi càng thêm lạnh lùng, như một vầng Minh Nguyệt nơi chân trời, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Vừa đi được một đoạn không lâu, Linh Nhi bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc đen kịt ở phía xa, ánh mắt hơi dao động.
Đây là văn phòng của người trung niên tóc bạc, cũng là nơi ở duy nhất của hắn ở đệ tam quân khu.
Không biết, ở nơi này có manh mối nào không?
Trong lòng thì thầm, ánh mắt Linh Nhi đã hướng về phía đội an ninh đang canh gác ở lối vào tòa cao ốc đen kịt.
"Ta phụng mệnh của lão sư đến lấy tài liệu."
Nói xong, Linh Nhi không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đám an ninh, đi thẳng về phía lối vào.
"À..."
Sắc mặt hơi cứng đờ, mấy tên lính gác nhìn nhau, trong ánh mắt cũng đầy do dự.
Nhưng thoáng chốc, một người với vẻ kiên định hiện lên trên mặt, cuối cùng bước tới nói:
"Linh Nhi tiểu thư, xin hãy đưa ra Thủ Lệnh của Lý tướng quân."
"Thủ Lệnh?"
Lạnh lùng cười, Linh Nhi khẽ dừng bước, nhìn sâu vào tên an ninh vừa lên tiếng, hừ lạnh nói: "Ta là đệ tử thứ tám của lão sư, lẽ nào cũng cần Thủ Lệnh sao?"
Nói đến đây, Linh Nhi lạnh lùng tiếp: "Lần này, là lão sư báo cho ta từ xa, chờ hắn trở về, các ngươi cứ đi hỏi hắn là được."
Dứt lời, Linh Nhi không đợi mấy tên an ninh còn đang kinh ngạc, lại một lần nữa cất bước đi vào.
"À..."
Kinh ngạc không nói nên lời, đám an ninh cũng cười khổ.
Không phải đều nói, tính tình Linh Nhi tiểu thư lạnh nhạt à?
Sao hôm nay, lại bá đạo như vậy?
Bất quá, thoáng chốc, một tên an ninh lắc đầu, nhìn bóng lưng đã biến mất ở lối vào, vẫn là dò hỏi:
"Có cần hủy báo động không?"
"Ta thấy là không cần đâu."
Vừa nói, một tên an ninh lớn tuổi thấp giọng giải thích: "Dù sao Linh Nhi tiểu thư cũng là Nhất Đại Thiên Kiêu, đâu phải chúng ta có thể đắc tội.
"Hơn nữa, nàng còn nói đã được Lý tướng quân cho phép, đợi Lý tướng quân trở về, chúng ta cứ hỏi lại là được, cũng không chậm trễ chuyện gì."
Gật đầu, một tên an ninh khác tán thành nói: "Đúng vậy, còn một điểm nữa, phòng thủ bên trong đại lâu còn nghiêm ngặt hơn, nếu không có Lý tướng quân dẫn đường, cho dù Linh Nhi tiểu thư tài giỏi đến mấy, cũng không vào được."
"Cũng đúng."
Nhìn nhau cười, các an ninh cũng yên tâm gạt bỏ nỗi lo.
Nhưng họ không biết, thủ đoạn của Linh Nhi không hề đơn giản như những gì họ thấy.
Bên trong đại lâu...
Chậm rãi ngước mắt, nhìn hành lang đen ngòm bí ẩn, khóe miệng Linh Nhi hơi cong lên.
Sau đó, nàng tìm một góc, nhẹ nhàng dựa vào đó.
Thoáng chốc, chỉ thấy nàng vừa há miệng phun ra, một làn khói hồng mờ ảo đã hòa vào vách tường, lan tràn về phía sâu hơn.
Dù phòng thủ nghiêm mật, máy móc tinh vi đến đâu...
Khi đối mặt với những sinh mệnh quỷ dị, cuối cùng vẫn trở nên vô lực.
Mà Linh Nhi, không, nói chính xác hơn phải là Thanh Nhi.
Là một sợi U Hồn, thủ đoạn quỷ dị của nàng còn vượt xa sự hiểu biết của con người, cho dù người trung niên tóc bạc kia cũng không nghĩ tới sẽ có một sinh mệnh quỷ dị như Linh Nhi, lại đột nhập vào đại lâu của mình.
Còn về việc tại sao Thanh Nhi không dùng thân U Hồn trực tiếp độn vào tòa cao ốc phòng thủ nghiêm ngặt này, ngược lại không phải là Thanh Nhi không muốn mà là không làm được.
Suy cho cùng không phải là bản thể, Thanh Nhi không thể rời khỏi thân thể Linh Nhi quá xa.
Mời xem tiếp để đọc những chương sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận