Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 116: Đế Ngạc chi hung (đệ nhất càng )

Chương 116: Sự hung tợn của Đế Ngạc (canh một)
Cười nhẹ, Ngu Tử Du cũng rất hài lòng với năng lực mới của mình - Liễu Diệp Phi đao. Tên tuy không hay lắm nhưng uy lực và tiềm năng thì không có gì để chê.
Nhưng đúng lúc này, Ngu Tử Du không hề biết rằng, ở một sơn cốc gần Mê Vụ Đại Sơn cách đó rất xa, “Ầm ầm...” trong tiếng gầm rú không rõ, một con cá sấu hình thể cực lớn, dài đến hơn hai mươi mét với vẻ ngoài dữ tợn, đã bước những bước ngắn ngủn, leo về phía sơn cốc.
Đây là Đế Ngạc, thú cưỡi thứ tư của Ngu Tử Du, còn gọi là lão tứ, là kẻ ít nói, làm nhiều. Và giờ đây, nó dùng cái khứu giác siêu hạng của mình, đã đánh hơi được mùi của linh hoa. Đúng vậy, là linh hoa, hơn nữa còn là loại linh hoa không tầm thường. Như nhớ ra điều gì, trong đôi mắt màu vàng lạnh lẽo của Đế Ngạc thoáng hiện lên vẻ hưng phấn.
“Thình thịch, thình thịch, thình thịch...” Theo từng bước chân ngắn ngủn của nó, toàn bộ sơn cốc đều khẽ rung lên, trong mơ hồ còn có một loại khí tức hung hãn, không ngừng tuôn ra. Chỉ là, ngay lúc Đế Ngạc đang hung hăng lao tới, ở sâu bên trong thung lũng này, một đầm lầy đen ngòm đột nhiên tạo nên những đợt sóng lăn tăn. Những vòng sóng càng lúc càng lớn, cứ như có con mãnh thú thời Hồng Hoang nào đó muốn xông ra ngoài.
Trong khoảnh khắc, “Ầm” một tiếng vang lớn, nước bắn tung tóe, một con Bạch Lân Đại Xà to bằng thùng nước xuất hiện trong màn nước, từ từ nhấc cái đầu rắn khổng lồ của nó lên. Đây là một con đại xà đáng sợ, hơi thở lạnh lẽo của nó lan tỏa khắp không gian khiến bầy thú rống lên. Chim trên trời giật mình, hoảng sợ tỉnh giấc. Nhưng ánh mắt của từng con chim hay côn trùng đều không rời khỏi phía sau con Bạch Lân Đại Xà. Ở đó, một nụ hoa màu lam băng đang tỏa ánh sáng, những vệt trong suốt lưu chuyển.
“Gầm…” Tiếng gầm rú không rõ lại vang vọng trong thung lũng. Chậm rãi dời mắt nhìn về phía lối vào thung lũng, Bạch Lân Đại Xà thấy con cá sấu dữ tợn hơn hai mươi mét, trong đôi mắt rắn lạnh lẽo cũng hiện lên vẻ kiêng kỵ sâu sắc. Nó không thể ngờ được, luồng khí tức cực kỳ hung hãn, mang theo dáng vẻ của viễn cổ hung thú kia lại kích thích sâu sắc đến thần kinh của nó, quá đáng sợ. Quá thực là khủng bố, tuyệt đối không phải lũ dã thú biến dị mà nó coi như con mồi có thể sánh được. Và đáng sợ hơn là, cái gã đường xa mà đến này có vẻ như cũng nhắm trúng bảo vật mà nó đang canh giữ.
“Xì xì…” Cự xà lè lưỡi, hai lỗ mũi lớn thở phì phò, cả không khí như ngưng lại, kết thành những hạt băng nhỏ li ti có thể thấy bằng mắt thường. Đáng tiếc, trước hành động gần như là thị uy này của nó, khóe miệng của Đế Ngạc lại nhếch lên một đường cong tàn nhẫn mang đặc trưng của riêng hắn. Không cần ngôn ngữ, trong thế giới của dã thú, kẻ mạnh sẽ nuốt chửng kẻ yếu. Nơi này cũng không phải là chỗ của Thần Thụ đại nhân...
Trong lòng cười lạnh một tiếng, Đế Ngạc liền nhào tới chỗ con Bạch Lân Đại Xà đang nhô nửa người trên mặt nước trong đầm. “Thình thịch, thình thịch, thình thịch...” Đế Ngạc di chuyển rất nhanh, những chiếc chân ngắn ngủn của nó giống như một cái động cơ, bước đi với tốc độ người thường không thể bắt kịp. Thân thể rắn chắc chứa đầy cơ bắp khi phóng ra lực lượng kinh người cũng giúp hắn bộc phát ra tốc độ đáng sợ trong tích tắc.
"Gầm..." Lại một tiếng gầm không rõ, hóa thành một vệt bóng vàng lao đến chỗ hồ sâu, Đế Ngạc há cái miệng rộng hơn hai thước, lộ ra những chiếc răng nanh đầy răng nhọn đáng sợ, dưới ánh sáng mờ tối càng thêm lạnh lẽo.
“Rắc…” Một đòn không trúng đích, Đế Ngạc nhìn Bạch Lân Đại Xà vừa né qua, sâu trong mắt lộ ra một nụ cười nhạt. Thật sự cho rằng có thể trốn được sao? Trên mặt hiện lên một vẻ đùa cợt, một bóng tối màu vàng dài mấy thước quét ngang trong không khí. Nhìn kỹ lại thì đó chính là chiếc đuôi đang vung lên của Đế Ngạc. Cá sấu khác thì Đế Ngạc không biết, nhưng với hắn mà nói, cái đuôi của hắn mới là vũ khí ưu việt nhất. “Oành” một tiếng nổ lớn, kèm theo một tiếng rên rỉ, toàn bộ Bạch Lân Đại Xà bị đánh bay đi, vảy lớn cỡ bàn tay vỡ tan trong nháy mắt, máu tươi văng tung tóe trong không khí.
Đuôi của Đế Ngạc quá nhanh, nhanh như một tia chớp. Và điều đáng nói hơn nữa là hắn đã dùng cái miệng máu me như chậu máu để đánh lạc hướng, thực chất lại dùng cái đuôi tấn công. Nhưng cũng phải thôi, khi sinh ra ở bắc vũ thung lũng, những dã thú biến dị ở đây đều không hề tầm thường. Xét về chỉ số IQ thì chúng đã không cùng cấp bậc với dã thú biến dị bình thường. Tuy Đế Ngạc vẫn chỉ chiến đấu bằng bản năng, nhưng những thủ đoạn nhỏ nhặt như vậy lại giúp hắn nhanh chóng đánh tan đối phương hơn. Đây là thứ không cần ai dạy, chỉ là một sự thay đổi vô tri vô giác. Dù sao, những đồng bạn của Đế Ngạc không phải là những kẻ dễ đối phó.
...Và lúc này, sau khi cái đuôi lớn đánh trúng Bạch Lân Đại Xà, Đế Ngạc vẫn không hề từ bỏ. “Gầm...” Trong tiếng gầm rú đầy vẻ hưng phấn, Đế Ngạc đã nhào về phía Bạch Lân Đại Xà vừa bị đập vào vách núi. "Xì xì..." Tiếng kêu bi thảm liên tiếp vang lên, thân dài hơn mười thước của Cự Xà hoàn toàn không thể chống lại sự tàn phá của cái xác khổng lồ dài hơn hai mươi mét này. Huống chi, con quái vật này đã đạt tới đỉnh cao của cấp 9, trong khi nàng mới chỉ là sơ kỳ cấp 8. Máu thịt văng tung tóe, vảy trắng bay tứ tung. Trong khoảnh khắc, cả thung lũng vang vọng tiếng kêu gào thảm thiết nhất. Nhưng đó chỉ mới là khởi đầu.
Là một dã thú biến dị có tố chất phản tổ, cách chiến đấu của Đế Ngạc luôn nguyên thủy nhất, nhưng cũng tàn bạo nhất. Những chiếc móng vuốt sắc nhọn dài hai ba tấc rạch xuống, xé ra một mảng lớn thịt. Chưa đợi Bạch Lân Đại Xà kêu lên, cái miệng rộng hơn hai thước của Đế Ngạc đã mở ra, hung hăng cắn lấy thân hình to bằng thùng nước của Bạch Lân Đại Xà.
"Phập" theo một tiếng xuyên thấu rõ ràng, hàng trăm chiếc răng nanh sắc nhọn đã xé tan phòng ngự của Bạch Lân Đại Xà. “Xì xì…” Như con thú tuyệt vọng vùng vẫy lần cuối, đầu rắn của Bạch Lân Đại Xà đột ngột quay lại, trước khi nó kịp há miệng cắn trả, một móng vuốt ngắn ngủn đã vung lên, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. "Phập", lại một tiếng xuyên thấu, móng vuốt đã cắm thẳng vào mắt, xuyên qua toàn bộ đầu rắn. Đế Ngạc vẩy móng vuốt, rút ra khỏi đầu rắn.
"Tí tách, tí tách..." Máu tươi nhỏ xuống hồ sâu theo móng vuốt. Lúc này, Đế Ngạc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn những con chim đang lảng vảng trên trời. “Gầm…” Một tiếng gầm rú vang lên, như tuyên cáo một vị vua mới. Cùng lúc đó, một luồng khí tức hung tàn còn lớn hơn Bạch Lân Đại Xà gấp nhiều lần đã lan tỏa ra khắp xung quanh.
“Rít…” “Rít…” Trong tiếng kêu bi ai, mấy con chim suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận