Từ Đại Thụ Bắt Đầu Tiến Hóa

Chương 187: Thu phục (canh thứ ba )

Vụ khí đang tràn ngập, giống như ánh trăng, hướng về phương xa chảy xuôi. Nhưng mà, có rất ít người biết rằng, biến mất ở phía dưới lớp vụ khí, cũng là có những thứ khủng bố khó mà tin được đối với người thường, đang ập tới. Mà lúc này, một nơi tràn đầy sương mù. "Thình thịch" Mặt đất đang rung chuyển, mỗi lần Hoàng Kim Kiến rơi xuống đất, đều giống như một cú kích, trên mặt đất để lại một cái rãnh sâu. Nhưng mà, chính vì lực lượng đáng sợ như vậy, nên tốc độ bộc phát của hắn cũng khủng bố đến phá lệ. Đúng vào lúc này, giống như phát hiện ra cái gì đó, khóe miệng hắn chợt nhếch lên. Tay phải bỗng nhiên siết chặt. "Răng rắc" Lực lượng cường đại giống như bóp nát không khí. Khả năng chỉ là sau đó một khắc. "Oanh" Một quyền đấm thẳng xuống mặt đất. "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, thân ảnh thấp bé bộc phát ra một lực lượng, hóa ra lại làm cho mặt đất nứt ra thành năm xẻ bảy. Ngước mắt nhìn lại, phương viên trăm mét toàn bộ giống như mạng nhện có đầy những vết nứt. Cùng lúc đó, một cái hố sâu tới 4-5m cũng lộ ra. Mà đây, chính là lực lượng của Hoàng Kim Kiến. Dù cho không toàn lực ra chiêu, lực lượng của hắn cũng đã vượt xa những gì người thường có thể hiểu được. Nhưng mà, đúng lúc này. "Hít hà..." Tiếng gầm thét không rõ từ đâu truyền đến. Cười lạnh một tiếng, Hoàng Kim Kiến nghe thấy cái âm thanh quen thuộc này, cũng không hề dao động. Ngược lại râu trên trán hơi rung động, phảng phất như đang đáp lại. Cùng lúc đó, một cỗ khí tức hung tàn làm người ta sợ hãi cũng chậm rãi khuếch tán. Rõ ràng thân thể chỉ to bằng ngón cái, lại phảng phất trở thành trung tâm của cả thế giới này. Áp lực nặng nề khiến không khí như đông lại. Khoảnh khắc, "Hít hà..." Tiếng gầm thét không rõ lại một lần nữa vang lên trong không khí. Chỉ là, tiếng gầm thét lần này hóa ra đã yếu ớt hơn rất nhiều, phảng phất như tiếng bi minh, lại phảng phất như đang run rẩy. Cùng lúc đó, mặt đất chợt rung động. Ngay sau đó trong ánh mắt bình tĩnh của Hoàng Kim Kiến, từng con kiến đen lớn như nắm đấm đã từ dưới đất bò ra. Kiến biến dị, một loại kiến rất bình thường biến dị mà thành. Ngoại trừ hình thể trở nên khổng lồ, khoác trên mình một thân vảy giáp bên ngoài, ngược lại không có gì khác biệt so với trước kia. Bất quá, chiến lực cá thể của kiến vốn đã nhỏ yếu. Dù cho được thế giới công nhận là Thập đại loài kiến nguy hiểm như kiến Hành Quân hay kiến lửa đỏ, trải qua biến dị, chiến lực cá thể cũng vẫn gầy yếu. Vẫn trước sau như một, thành tựu sinh vật quần cư, kiến nhất tộc dù cho biến dị, thứ khiến người ta kinh sợ nhất cũng vẫn là số lượng. Mà giờ, nếu ngước mắt, bất ngờ có thể thấy, giống như một dòng lũ đen, vô số con kiến đen lớn như quân đội đang phủ phục trước mặt Hoàng Kim Kiến. "Các ngươi, quá nhỏ bé." Một tiếng thở dài, nhìn những con kiến trung bình chỉ đạt tới cấp ba hoặc cấp bốn, Hoàng Kim Kiến cũng có chút bất đắc dĩ. Quả nhiên, như Thần Thụ nói, chiến lực cá thể của chủng tộc hắn thực sự như trứng chọi đá. Bất quá, còn may, số lượng của chúng lại quá dư dả. Chỉ riêng trước mắt, đã có mấy trăm con kiến, còn chưa kể, trong lòng đất vẫn liên tục tuôn ra không ngừng. Hơn nữa, còn có một điều đáng nói, giống như những loài kiến có chiến lực đơn thể yếu ớt này, cũng là loài lấy số lượng để xưng hùng, rất dễ dàng giống như loài người, thức tỉnh chân chính những kẻ kiêu hùng kinh thế. Giống như Hoàng Kim Kiến hiện tại, xét về thiên phú, tuyệt đối không thua kém bất cứ chủng tộc cường đại nào. Cũng giống như ở kỷ nguyên trước, cũng là loài người Bách Tộc xưng tôn, còn có nhiều danh nhân đại thần thông, uy chấn thiên địa. Đây chính là cái gọi là Ưu thế số lượng. Những chủng tộc có quy mô rất lớn như bọn chúng, tỷ lệ sinh ra thiên kiêu xác suất lớn hơn rất nhiều so với các chủng tộc khác. "Thôi vậy, có Thần Thụ ở đây, ta cũng không cần quá lo lắng cho các ngươi." Lại là một phen trầm ngâm, Hoàng Kim Kiến cũng không để ý lắm. Với nhãn giới của hắn, tự nhiên có thể nhìn ra, điều mà Thần Thụ theo đuổi hiện tại chính là số lượng. Còn về chiến lực đơn thể cường đại, chín đại thủ thú, cùng với tam đại Chiến Tướng đã là quá đủ rồi. Lúc này, thứ càng cần là quy mô. Cũng chính là tạp binh, để chống đỡ một cơ sở thế lực. Nghĩ tới đây, Hoàng Kim Kiến cũng nhấc chân, tiếp tục hướng về phía xa đi tới. Mấy trăm thậm chí gần ngàn con kiến đen này, chỉ là một sự khởi đầu. Nó sẽ vì Thần Thụ thu phục càng nhiều dã thú biến dị hơn nữa, cho đến khi tổ kiến được một đội quân có thể vì nó mà chinh chiến. . . . . . Cùng lúc đó, ở một bên khác, một ngọn núi không xa Mê Vụ Đại Sơn. "Xèo xèo..." Trong tiếng kêu bén nhọn lại huyên náo, vô số con khỉ có bộ lông xinh đẹp, nhìn qua rất tinh thần, cũng đang ở trên từng ngọn cây lớn, hoặc là treo mình, hoặc là bám mình. Bọn chúng là Mi Hầu nhất tộc, thuộc loại khỉ tiến hóa trung đẳng. Mà những loài khỉ nguyên thủy hạ đẳng, lại là hồ hầu, con cù lần, anh hầu...vân vân. Còn như những loài tiến hóa cao đẳng lại là loại vượn, đó là: Vượn tay dài, vượn hợp chỉ, đười ươi và nhân loại. Mà sự khác biệt lớn nhất trong phân chia cấp bậc này, chính là hình thể. Giống như Mi Hầu, đối lập với loài vượn, hình thể của bọn chúng thật sự không lớn, nhiều nhất cũng chỉ 50-60 cm. Mà hiện nay, dù cho trải qua biến dị, bọn chúng lớn nhất cũng mới không tới một mét. Phải biết rằng, trong thời đại siêu phàm ngày nay, hình thể đã có thể quyết định hơn phân nửa chiến lực. Giống như Hoàng Kim Kiến là một trường hợp khác. Còn lại những dã thú biến dị khác, không có hình thể khổng lồ, muốn đứng ở đỉnh cao, không thể không có thiên phú đặc thù. Mà Mi Hầu chỉ cao có một mét, có thể tưởng tượng, chiến lực của bọn chúng có bao nhiêu không vừa ý. Và đúng lúc này, không ai biết rằng, Mi Hầu nhất tộc đã sinh sống an tĩnh hơn nửa năm tại ngọn núi này, cuối cùng vào đêm nay, nghênh đón một vị khách không mời mà đến. "Đạp, đạp, đạp..." Bước chân nặng nề vang vọng giữa khu rừng, từng con Mi Hầu đều cảnh giác nhìn về phía nơi sâu trong bóng tối. Khoảnh khắc, hiện vào trong tầm mắt của bọn chúng chính là, một con khỉ có bộ lông rất xinh đẹp, màu vàng. Chỉ là điều mà những con Mi Hầu này có chút khó chấp nhận đó là, con khỉ này lại cao tới 1m5. Quan trọng hơn là, trong tay nó còn cầm một cái gậy gỗ. Đây là một đoạn rễ cây mà Ngu Tử Du tặng. Cũng là món quà mà Ngu Tử Du ban tặng cho con khỉ màu vàng, ý nghĩa của nó thì khỏi phải nói cũng biết. Và Kim Hầu cũng không làm cho hắn thất vọng, hoặc có lẽ là, những con khỉ mở mang linh trí đều là hảo thủ chơi gậy. Chỉ vẻn vẹn vài ngày, một tay hầu côn đã có ba phần hỏa hầu. Giờ phút này, chỉ thấy hắn giơ tay vung lên. Gậy gỗ đột nhiên bay lên phía trên cao. Và đúng lúc này, Kim Hầu bỗng nhiên nhảy vọt lên cao, chân phải càng quất ra một đạo roi gió. Khoảnh khắc, ở trong ánh mắt kinh hãi đến tột độ của vô số Mi Hầu biến dị, một chiếc gậy gỗ hóa ra đã cuồn cuộn nổi lên một cơn bão, thẳng hướng vào trong khu rừng sâu mà phóng tới. "Oanh" một tiếng vang thật lớn, ngọn núi đá cao mấy mét trở nên nổ tung, làm cho vô số Mi Hầu đều run lên. Và lúc này, ngước mắt nhìn phía sâu trong khu rừng, bất ngờ có thể thấy, một chiếc gậy gỗ đã cắm sâu vào núi đá nửa thước, không ngừng rung động. . . "Thần phục, hoặc là, hủy diệt..." "Ta không muốn phải nói lần thứ hai." Thanh âm băng lãnh vang lên bên tai rất nhiều con Mi Hầu biến dị. Cùng lúc đó, linh lực bốc lên, toàn thân lông của Kim Hầu đều chậm rãi lay động, mơ hồ, lại có thể thấy trên bộ lông xinh đẹp ấy đang lưu chuyển một loại ánh sáng trong suốt không rõ. Bản mệnh thiên phú —— siêu cường hấp thu, có thể thông qua việc hấp thụ thức ăn, không ngừng cường hóa thân thể của chính mình. Đây là một loại thiên phú không tồi. Mượn vào thiên phú này, Kim Hầu thông qua việc hấp thụ lá cây rụng xuống từ người Ngu Tử Du, thân thể đã mài dũa trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Không thể nói là mình đồng da sắt, nhưng đã đao thương khó làm tổn thương, và ở cùng một cấp bậc chỉ có số ít người có thể phá vỡ phòng ngự của nó. Nhưng mà, theo như Ngu Tử Du suy đoán, thiên phú này của Kim Hầu có lẽ chỉ đến sau siêu phàm, mới có thể thực sự nở rộ ánh hào quang. Nói cách khác, vị Kim Hầu này, đã định sẵn sẽ trở thành một bá chủ trong số những siêu phàm. Đây cũng là nguyên nhân Ngu Tử Du tặng cho hắn một đoạn rễ cây. Chỉ hy vọng, hắn sẽ giống như trong truyền thuyết thần thoại, không để thua kém bậc nam nhi, chiến lực sẽ khiến người đời kinh diễm. Nếu không thích xem cốt truyện của truyện chữ có thể bỏ qua phần kế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận