Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 854: Tạ thiếu tông vẫn lạc

Thánh Tiêu tông vừa có một động thái. Khiến cho đám tông môn xung quanh cảm thấy bất ngờ. Bọn họ không nghĩ rằng, Thánh Tiêu tông chỉ vẻn vẹn có mười người, ba người ở giai đoạn Kim Đan tiền kỳ, hai người lại còn bị thương, mà có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy tiêu diệt toàn bộ Thánh Đàn tông. Thực lực của Thánh Đàn tông trong mắt bọn họ, rõ ràng cao hơn một bậc so với mười người của Thánh Tiêu tông này. Điều này khiến cho họ bắt đầu có cái nhìn khác về đám người của Thánh Tiêu tông. Một vài tông môn tự nhận thực lực không sai biệt lắm so với Thánh Đàn tông, bắt đầu rời khỏi khu vực mà Thánh Tiêu tông đang đóng quân, đi tìm những chỗ trú chân phù hợp hơn. Mà căn cứ theo thương nghị của mọi người. Mục tiêu đánh lén kế tiếp, chính là Tiên Vũ Tông. Điểm đóng quân của Tiên Vũ Tông cách Thánh Tiêu tông rất xa, trong hai ngày qua, hai đội ngũ cơ hồ không có sự quen biết nào. Cho nên lúc công kích yêu thú, các tu sĩ của Tiên Vũ Tông căn bản không có bất cứ sự phòng bị nào, chưa đến hai trăm hơi thở, hơn mười đệ tử Tiên Vũ Tông, liền bị Thánh Tiêu tông giết đến sạch sẽ. Lúc tiến vào địa cung, Tiên Vũ Tông có tổng cộng khoảng hai mươi người, bất quá trong lúc vật lộn với yêu thú, mấy người đã vẫn lạc, tu sĩ còn lại không nhiều, mà lại cũng có mấy người bị thương. Đây chính là nguyên nhân Ninh Phong chọn họ làm mục tiêu công kích. Vốn dĩ Ninh Phong còn định sau khi bí cảnh đóng lại, sẽ đến bên ngoài vòng vây giết chóc Tiên Vũ Tông một trận, nhưng bây giờ tình hình thế này, vẫn là nên sớm diệt sạch sẽ. Như vậy vừa có thể báo thù cho Ninh Triệu và Tiểu Bạch, vừa có thể kéo lên thứ hạng, cớ sao lại không làm?
"Phù sư muội, ngươi có phát hiện hay không, hai lần ra tay này của chúng ta, dường như đặc biệt thuận lợi?" Tạ thiếu Tông buông pháp kiếm xuống, trầm tư, hắn vẫn luôn có chút khó hiểu. Vừa nãy hắn ra tay trước, công kích một tu sĩ Kim Đan tầng tám của Tiên Vũ Tông, động tác của đối phương không biết vì sao, trở nên cực kỳ chậm chạp, dường như mất đi sức chống cự. Hơn nữa cuối cùng, tên tu sĩ này chết rất là quỷ dị. Tạ thiếu Tông cảm giác kiếm kia của mình không đủ sức để giết chết đối phương. Nhưng đối phương hết lần này tới lần khác lại chết không thể chết thêm được nữa. Giống như là, người bị giết không phải là bản thân hắn, mà là một người hoàn toàn khác. Điều này khiến Tạ thiếu Tông rất khó hiểu. Bất quá Phù Ngọc Dung lắc đầu, cười nói: "Tạ sư huynh, thuận lợi chẳng lẽ không tốt sao?" "Hảo hảo, tự nhiên là tốt." Tạ thiếu Tông cười trả lời. Trong lúc nói chuyện, hắn không hề để ý đến ánh mắt của Phù Ngọc Dung lúc này, đang lén lút liếc nhìn lên phía trên cự mộ, vào bảng xếp hạng trên quyển trục. "Nguyệt Thập Nhất, người thứ mười sáu." Thứ hạng của Nguyệt Phong chủ, lại tăng lên hai bậc! Phù Ngọc Dung đã sớm phát hiện có điều không hợp lý. Ngay từ đầu Ninh Phong ở trong đế sư Kim Bảng, chỉ xếp hạng hơn hai mươi, nhưng sau khi tập kích Thánh Đàn tông, thứ hạng của hắn lại đột nhiên lên đến thứ mười tám. Bây giờ sau khi diệt tu sĩ của Tiên Vũ Tông. Hắn trực tiếp lên thứ mười sáu. Thứ hạng không thể sai, chỉ khi thành công đánh trúng yêu thú, hoặc giết tu sĩ trong địa cung, thứ hạng mới tăng lên. Phù Ngọc Dung đã quan sát nhiều lần. Nàng phát hiện mỗi lần xuất kích, trên trận đều không thấy thân ảnh Ninh Phong. Lần này công kích Tiên Vũ Tông cũng không ngoại lệ! "Nguyệt Phong chủ, không đơn giản." Trong lòng Phù Ngọc Dung lúc này trỗi dậy một ý niệm. Nàng quay đầu tìm kiếm xung quanh, chờ Ninh Phong xuất hiện. Quả nhiên, sau hơn mười hơi thở. Ninh Phong không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện. Sau đó ngồi bên cạnh Tần Dương, bộ dạng đó, như thể hắn chưa hề rời đi, một mực ngồi ở chỗ này vậy. Phù Ngọc Dung không nhịn được nhìn chằm chằm vào hắn, nàng phát hiện dù Ninh Phong ở đây, cảm giác tồn tại luôn rất thấp, luôn khiến người không giải thích được, lựa chọn không chú ý đến hắn. Ninh Phong sớm đã cảm thấy ánh mắt của Phù Ngọc Dung rơi trên người mình. Nhưng hắn chỉ cười trong lòng, vẫn không hề nhìn lại nàng. "Keng!" Lúc này phía trên cự mộ, đột nhiên vang lên một tiếng chuông, khoan thai quanh quẩn khắp cả địa cung. "Còn một canh giờ nữa là kết thúc xếp hạng!" Trên quyển trục, lại xuất hiện chữ nhắc nhở. Thấy hàng chữ này, bên trong cung điện dưới lòng đất lập tức xôn xao, có người vui cười, cũng có người khóc than. Hiện tại tổng số người trong cung điện dưới lòng đất, đại khái khoảng một trăm năm mươi người. Cuối cùng, sẽ có năm mươi người bị đào thải, hết thời gian, bọn họ sẽ trực tiếp vẫn lạc. Thậm chí ngay cả tàn hồn của bọn họ, cũng sẽ bị vĩnh viễn lưu lại trong bí cảnh. Không ít tu sĩ biết rõ, cơ hội lên bảng của mình gần như là vô vọng. Bọn họ nhao nhao móc túi trữ vật ra, đưa cho đồng môn của mình, căn dặn họ hỗ trợ chiếu cố đạo lữ hoặc người nhà. Nhưng cũng có tu sĩ thấy tên mình xếp ở trước, cơ hội rớt khỏi bảng xếp hạng là cực kỳ nhỏ, có thể nói phần thắng đã nắm chắc, không khỏi thoải mái đắc ý, cùng các tu sĩ bên cạnh chuyện trò vui vẻ. "Tình hình trước mắt có vẻ còn được, nhưng mọi người không thể lơ là!" Tạ thiếu Tông liếc mắt nhìn bảng xếp hạng trên cự mộ. Liền quay đầu nói với mọi người: "Chúng ta chỉ cần giữ vững thành tích bây giờ, là coi như thắng." Hiện tại hắn đang xếp ở vị trí thứ hai mươi lăm, những đồng môn còn lại cũng đều ở trên bảng. Chỉ cần không có gì bất trắc, cả mười người hẳn là đều có thể toàn thân trở ra. Điều duy nhất khiến hắn lo lắng là Điền dao xếp hạng chỉ có tám mươi sáu, như vậy có chút nguy hiểm. Một khi có người trong canh giờ cuối cùng này quật khởi, thì Điền dao rất có khả năng sẽ rớt khỏi danh sách một trăm người. "Một lát nữa chúng ta đi công kích Nguyên Hải Tông, Điền sư muội, ngươi cố gắng giết nhiều người một chút, để ổn định thứ hạng......" Sưu! Tạ thiếu Tông đang bàn giao cho Điền dao thì bỗng, Phụt! Một tiếng! Một đạo bạch quang như tia chớp, trực tiếp xuyên qua ngực hắn, sau đó bay tới bao trên một ngôi mộ ở nơi xa. Lập tức đất đá bắn tung tóe, như sấm cuồng nổ! Mà Tạ thiếu Tông vẫn đứng nguyên không nhúc nhích, nhưng ở ngực hắn đột nhiên bùng nổ một dòng máu tươi, như mũi tên nhọn bắn ra cách xa hơn một trượng trên mặt đất! "Tạ sư huynh!" Tần Dương và Chu Tuyết ở gần Tạ thiếu Tông nhất, thấy cảnh này sắc mặt lập tức thay đổi lớn, lập tức lao tới đỡ lấy thân thể Tạ thiếu Tông. Nhưng bọn họ căn bản không đủ sức xoay chuyển đất trời. Chỉ hai hơi thở sau, hai mắt Tạ thiếu Tông đã trở nên ngây dại, hoàn toàn không còn chút thần thái nào. Sinh cơ của hắn, trong khoảnh khắc đã trôi qua hầu như không còn. Một kiếm này của đối phương, kiếm quang rộng hơn một thước. Đã lướt qua trái tim của hắn, đồng thời đâm nát đan nguyên của hắn. Sưu! Ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại. Lại một đạo kiếm khí, đánh thẳng vào gáy Tần Dương và Chu Tuyết! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Một đạo bạch quang, đột nhiên từ một bên bay ra, trực tiếp phong tỏa thế công của kiếm khí. Lúc này Tần Dương và Chu Tuyết mới phản ứng kịp, vội vàng nhanh chóng thối lui. Chờ đến khi bọn họ lần nữa chăm chú nhìn về phía trước, chỉ thấy Nguyệt Phong tay phải nắm một thanh pháp đao, đang cùng một tên kiếm tu áo đen chiến đấu. "Đừng lo lắng, đây là người của Bắc Tề Tông, mau lên hỗ trợ!" Phù Ngọc Dung khẽ lên tiếng, rút kiếm dậm chân, trực tiếp đâm tới tên kiếm tu áo đen kia. Tần Dương Chu Tuyết vội vàng giơ pháp khí, cũng vây lại. Bọn họ nhận ra tên kiếm tu áo đen này, đó chính là cái tên đứng đầu Kim Đan viên mãn của Bắc Tề Tông! Cao Toại! Hạng sáu trên bảng xếp hạng! Bất quá Tần Dương Chu Tuyết đều là Kim Đan trung kỳ, thực lực của bọn họ căn bản không giúp được gì, còn chưa đến gần hai người, đã bị kiếm khí làm cho liên tiếp lùi về phía sau. Cũng may cảnh giới của Phù Ngọc Dung, còn có thể miễn cưỡng tham gia vào chiến đấu. Sau khi kề vai chiến đấu với Ninh Phong mấy chục giây. Cao Toại bị một đao chém đầu, đầu lâu vẽ một đường vòng cung, bay xa đến mấy chục trượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận