Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 701: Tiên đào tông đất cho thuê

"Chương 701: Tiên đào tông cho thuê đất"
“Đào Tiên Tông?”
Cái tên này nghe rất quen.
Ninh Phong suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, Đào Tiên Tông ở ngay sát vách Trường Bích Tông.
Môn phái này cũng ở trên Trường Bích Phong, ngày thường vô cùng kín tiếng.
Hàng năm Đào Tiên Tông đều phải nộp tiền thuê đất cho Trường Bích Tông.
Bất quá, người thu tiền thuê thì đều là mười cô Nguyệt thị, còn Ninh Phong và các hàng xóm trên Trường Bích Phong thì chưa hề quen biết.
"Có biết nàng ấy đến xin gặp vì chuyện gì không?" Ninh Phong hỏi.
Nguyệt Mười lắc đầu trả lời: "Bẩm tông chủ, ta cũng không rõ, nhưng mỗi lần đi thu tiền thuê thì các tiên tử của Đào Tiên Tông đều hỏi khi nào tông chủ trở lại Trường Bích Phong."
Ninh Phong trầm ngâm nói: “Cho nàng ấy vào đi.”
Hắn đã âm thầm quyết định, nếu Đào Tiên Tông xin giảm tiền thuê, hắn sẽ cho đối phương biết mặt.
Giảm tiền thuê sao? Không có chuyện đó đâu.
Ta là chủ nhà, ta quyết định, nếu ngươi không thuê thì có rất nhiều người muốn thuê đấy.
Diện tích Trường Bích Phong cũng không nhỏ, hoàn toàn có thể chứa được mấy chục môn phái nhỏ.
Chỉ là hiện nay trên Trường Bích Phong chỉ có mười một tông môn.
Có sáu tông môn đã tồn tại từ khi Ninh Phong tiếp quản, còn năm tông môn còn lại thì mới đến trong những năm gần đây.
Những chỗ trống còn lại hoàn toàn có thể cho những tu sĩ muốn lập tông môn thuê.
Năm đó, Ninh Phong đã từng yêu cầu mười cô Nguyệt thị theo dõi việc này, sai người loan tin rộng rãi ở Hoàng thành, kêu gọi thêm người đến Trường Bích Phong lập tông môn để tăng thêm thu nhập từ tiền thuê.
Nhưng từ khi bảy cô Nguyệt thị bị Ninh Phong điều đến Thanh Khâu sơn thì chuyện này không hiểu sao lại bị trì hoãn.
Nên suốt nhiều năm qua, trên Trường Bích Phong chỉ tăng thêm được năm tông môn.
“Dạ, tông chủ.”
Nguyệt Mười lui ra, rất nhanh liền dẫn theo ba nữ tu tới.
“Tông chủ, vị này là Ngôn tông chủ của Đào Tiên Tông.”
Ninh Phong nhìn lại.
Ba vị nữ tu đều có tướng mạo xinh đẹp động lòng người.
Nữ tu dẫn đầu có vẻ lớn tuổi hơn so với hai người kia.
Có lẽ nàng chính là Ngôn tông chủ.
Trông nàng ta khoảng ba mươi tuổi, mặt trái xoan, mắt phượng, mày liễu.
Dù là nhan sắc hay dáng vẻ đều vô cùng đáng yêu.
Giữa trán nàng ta có một vẻ phong tình lãng mạn, khiến cả người toát lên vẻ xinh đẹp.
Mà nhìn cách ăn mặc của nàng ta là biết ngay nàng thuộc tu sĩ thích chăm chút vẻ bề ngoài.
Bộ pháp bào màu hồng đào được cắt may rất vừa vặn, trông vô cùng mềm mại.
Pháp bào không dày, không biết có phải hắn bị ảo giác hay không mà Ninh Phong dường như nhìn thấy bên dưới lớp pháp bào kia là chiếc áo ngực màu xanh, chiếc áo bó chặt đôi gò bồng đảo.
Vẻ đẹp đó khiến người ta cố lảng tránh nhưng sau khi nhìn thì không khỏi sinh lòng mơ màng.
Hai nữ tu đứng phía sau thì trẻ hơn một chút.
Dung mạo của họ cũng vô cùng xinh đẹp, cách ăn mặc cũng không khác biệt mấy.
Kiểu quần áo đồng nhất như thế khiến Ninh Phong đột nhiên cảm thấy hơi quen thuộc.
Nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ thì nữ tu dẫn đầu đã chậm rãi thi lễ: “Đào Tiên Tông Ngôn Mân, bái kiến Ninh tông chủ.”
“Ngôn tông chủ, xin mời ngồi.”
Ninh Phong không hề chớp mắt, thản nhiên mời đối phương ngồi xuống.
Thuận tiện cảm ứng cảnh giới của nàng, Trúc Cơ tầng tám.
Còn hai nữ tu sau lưng nàng, một người là Trúc Cơ tầng một, một người là Luyện Khí tầng chín.
Năm xưa sau khi tiếp quản Trường Bích Phong, vì lý do an toàn, Ninh Phong đã muốn thả thần thức thâm nhập vào các tông môn xung quanh, dò xét tình hình hàng xóm.
Nhưng các tông môn trên Trường Bích Phong đều đặt trận pháp ngăn cách thần thức, nên hắn vẫn không biết rõ chiến lực của những tông môn lân cận ra sao.
Không ngờ Ngôn tông chủ lại là một nữ nhân mà đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Vậy thì thật là lợi hại.
Tuy rằng ở núi Chung Hải không thiếu Kim Đan tu sĩ, còn Trúc Cơ tu sĩ thì nhiều như kiến, nhưng có được chiến lực Trúc Cơ hậu kỳ thì tuyệt đối được xem là nhân vật có số má.
Thảo nào Ngôn Mân có thể trấn giữ một môn, trở thành một tông chi chủ.
“Không ngờ Ninh tông chủ còn trẻ mà đã tài cao.” Ngôn Mân mỉm cười, nói một câu khách sáo.
Thực ra khi vừa bước vào, nàng ta cũng đã âm thầm cảm ứng Ninh Phong, phát hiện chiến lực của đối phương dường như không kém mình bao nhiêu.
Nhưng nàng cũng không vì thế mà thấy bất ngờ.
Vì nàng cho rằng tân tông chủ Trường Bích Tông này chắc còn có thế lực khác phía sau chống lưng.
Năm xưa Trường Bích Tông đổi chủ trong một đêm, chuyện xảy ra quá bất ngờ, từng làm dấy lên nghi ngờ và lo lắng vô căn cứ cho các tông môn xung quanh, vì bọn họ lo sợ sẽ có người đến đoạt phong, chuẩn bị chiếm toàn bộ tông môn trên Trường Bích Phong.
Ngày hôm sau các tông môn đó nhao nhao phái đệ tử đến Trường Bích Tông dò hỏi tình hình.
Nhưng việc Ninh Phong đánh úp Trường Bích Tông diễn ra rất nhanh, thêm việc Lục Liên phụ tử đắc tội Ninh Phong thì rất ít người biết được.
Nên đến cả đệ tử trong Trường Bích Tông cũng không rõ đầu đuôi sự tình.
Việc này đã khiến mấy tông môn xung quanh thấp thỏm lo âu suốt mấy ngày.
Cho đến mấy ngày sau khi một nữ tu Kim Đan cưỡi xe thú, mang theo mười nữ tu Trúc Cơ đáp xuống trước cửa Trường Bích Tông thì các tông môn này mới yên tâm hoàn toàn.
Vì bọn họ đều biết chiếc xe thú đó là thú kéo xe chuyên dụng của Tiên Cung, mà người ngồi được xe này xuất hành thì thân phận cấp bậc trong cung chắc chắn không hề thấp.
Ngôn Mân khi đó tuy đóng cửa không ra, nhưng cũng âm thầm để ý đến việc này.
Vì Tiên Đào Tông khá gần với Trường Bích Tông, nên có chuyện gì thì nàng sẽ là người đầu tiên chịu ảnh hưởng.
Nhưng sau khi tin về danh ngạch ban thưởng ở sự kiện tỷ thí của Phù Ty điện lan đến núi Chung Hải.
Ngôn Mân mới biết Trường Bích Phong đã được Phù Ty điện ban thưởng cho một bát giai phù sư tên là Ninh.
Nên Ngôn Mân đã sớm muốn đến bái phỏng Ninh Phong.
Dù sao mọi người là hàng xóm, mà đối phương còn là chủ nhà của nàng, lại còn có thế lực hoàng tộc chống lưng, kết giao chút cũng là điều cần thiết.
Nhưng sau khi thu xếp ổn thỏa Trường Bích Tông xong thì Ninh Phong đã vội vã quay về Đông Vực.
Sau này coi như hằng năm trở lại Trường Bích Phong thì hắn cũng ngồi phi thuyền nhỏ, mở chế độ ẩn nấp rồi đáp xuống trong tông môn, nên căn bản không ai biết được khi nào Ninh Phong quay về.
Chỉ đến lần này, Ninh Phong cưỡi trời u tước hạ xuống tông môn thì Ngôn Mân mới phát hiện ra bát giai phù sư này đã trở lại Trường Bích Tông!
Thế nên nàng mới lên cửa bái phỏng, tiện thể bàn về việc xây dựng thêm tông môn.
"Không biết Ngôn tông chủ lần này đến có gì chỉ giáo?" Ninh Phong cười hỏi.
Khi Ngôn Mân ngồi xuống thì một mùi hương thanh nhạt xông vào mũi hắn.
Nghe vô cùng thoải mái dễ chịu, khiến tâm tình của hắn cũng như tốt lên rất nhiều.
Nhưng Ninh Phong lại không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Hắn luôn cảm thấy ánh mắt của đối phương dường như có một sức hấp dẫn, rất dễ làm người ta mất khống chế.
“Là như vầy, Ninh tông chủ.” Ngôn Mân cười một tiếng, nói: “Tông môn của ta dạo gần đây định mở rộng chiêu mộ đệ tử, nhưng sân bãi bây giờ của tông môn hơi nhỏ, kiến trúc cũng không đủ, nên ta muốn thuê thêm chút đất để mở rộng quy mô sơn môn.”
Thì ra là vậy.
Ninh Phong lập tức mỉm cười.
Chỉ cần không đến đòi giảm tiền thuê thì chuyện gì cũng dễ bàn.
Cho thuê đất là chuyện tốt a.
Ninh Phong còn đang lo trên núi có ít khách thuê thì đối phương đã đến gõ cửa.
“Chuyện này còn đơn giản thôi sao? Chỉ cần là đất trên Trường Bích Phong thì Ngôn tông chủ cứ chọn tùy ý.”
Nghe Ninh Phong đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ thì Ngôn Mân không khỏi vui mừng: “Vậy thì xin cảm ơn Ninh tông chủ trước. Thật ra ta đã nhắm được một chỗ rồi, phía bên phải tông môn chúng ta có một mảnh đất trống, không biết vị trí đó có thuận tiện không...”
Ninh Phong cúi đầu hồi tưởng.
Bên phải Đào Tiên Tông, đúng là có một mảnh đất trống, mà diện tích cũng không nhỏ.
“Không có gì là không thuận tiện, tất cả đều là hàng xóm cả, nếu Ngôn tông chủ cần thì cho thuê có làm sao đâu?”
“Không biết tiền thuê tính như thế nào?”
Ngôn Mân mắt dao đảo, nhìn về phía Ninh Phong.
Thuê đất để mở rộng tông môn là một khoản chi tiêu dài hạn, tông môn đóng chân ở đây một trăm năm thì phải nộp một trăm năm tiền Linh Thạch.
Là tông chủ nên nàng hết sức để ý đến tiền thuê.
Ninh Phong quay đầu hỏi Nguyệt Mười: “Trước đây tiền thuê của Đào Tiên Tông một năm là mấy chục ngàn Linh Thạch?”
“Bẩm tông chủ, một năm là bảy vạn tám ngàn năm trăm khối Linh Thạch.”
“Vậy thêm cả mảnh đất trống bên phải tông môn của ngươi thì hằng năm thu của ngươi mười bốn vạn khối Linh Thạch, thế nào?” Ninh Phong tính toán một chút rồi hỏi Ngôn Mân.
Hắn nhớ rõ mảnh đất trống kia có diện tích lớn hơn phạm vi sơn môn hiện tại của Đào Tiên Tông, bất quá vì đối phương thuê luôn nên đương nhiên phải giảm chút ít.
“Mười hai vạn khối Linh Thạch!” Ngôn Mân dường như đã có chuẩn bị từ trước.
Ninh Phong:
Bạn cần đăng nhập để bình luận