Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 347: Thiên Nguyên địa lý thuật

“Cho ta sáu tấm!” Trung niên tu sĩ rất sảng khoái, hắn cũng không mặc cả. Trực tiếp móc ra hai khối Linh Thạch.
Một bên, Cố Phi liền vội vàng tiến lên tiếp nhận Linh Thạch, sau đó lấy ra sáu tấm hạ phẩm người giấy phù, lại thêm một tờ Phương Tài viết tên tiệm sạch sẽ phù, cùng nhau đưa cho đối phương.
Cuộc làm ăn đầu tiên cứ như vậy thành công.
Chờ trung niên tu sĩ rời đi, Ninh Phong liền lấy ra giấy báo giá đưa cho Cố Phi.
“Giá cả phù lục trong tiệm ta đều viết ở trên đó, ngươi có thời gian rảnh có thể xem một chút.” “Dạ.” Con đường đặt cửa hàng phù lục này được gọi là đông đồng đường, thuộc loại đường đi cấp hai bên trong Ẩn Thanh thành.
Tuy không phải đường chính nhưng vì ở gần khu vực buôn bán nên thường ngày lượng người qua lại rất đông.
Tiệm mới khai trương, phụ cận cũng không có cửa hàng phù lục nào khác.
Vì thế, vào buổi sáng hôm đó đã bán được hơn một trăm tấm phù lục.
Bất quá giao dịch đều là phù lục sơ cấp, bùa tá lực bán được nhiều nhất, chiếm gần một nửa.
Buổi chiều, số tu sĩ đi ngang qua đông đồng đường càng nhiều, lần lượt lại bán thêm được một ít phù lục.
Đến tối, Ninh Phong phát hiện hôm nay chỉ bán toàn phù lục, bí tịch pháp kiếm vẫn chưa có ai mua.
Liền bảo Cố Phi kiểm lại một chút.
Cuối cùng tính ra, doanh thu hôm nay tổng cộng là mười bảy khối Linh Thạch.
Nếu tính theo cách bình thường, trừ tiền thuê mặt bằng, tiền công người làm, da phù, mực phù cùng các chi phí khác thì lợi nhuận hôm nay nhiều nhất cũng chỉ tầm hai Linh Thạch hơn chút, còn chưa đến ba khối Linh Thạch.
Bất quá tiền công của phù sư, Ninh Phong vẫn chưa tính vào, bởi vì hắn chưa có kinh nghiệm về khoản này.
Nếu giảm thêm phí tổn của phù sư thì Ninh Phong cảm thấy lợi nhuận hôm nay nhiều nhất cũng chỉ là một Linh Thạch hơn chút.
Cũng may cửa hàng đã mua rồi, không còn phát sinh chi phí thuê mặt bằng nữa.
Mặt khác, da phù nơi này, tuy là công sức của mấy hạ nhân bỏ ra, nhưng chi phí nguyên vật liệu xem như gần bằng không.
Vậy nên, tính ra thì lợi nhuận đã tăng lên gấp đôi, gần ba Linh Thạch.
Ba Linh Thạch lợi nhuận một ngày, chắc chắn không nhiều, nhưng hơn ở chỗ nhỏ giọt nước chảy thành sông.
Hơn nữa đây chỉ là mới bắt đầu, Ninh Phong tin rằng sau này khi có nhiều khách quen, lợi nhuận tuyệt đối có thể tăng lên nữa!
Trong một tháng sau đó.
Mỗi ngày Ninh Phong đều dẫn Cố Phi, sáng sớm vào thành, tối về trang.
Cố Phi cũng làm quen rất nhanh, phù cách âm, phù truyền tin, phù ngự phong, toàn bộ đều vẽ ra thành phẩm phù.
Bất quá tỉ lệ thành công phù ngự phong nàng vẽ rất thấp, không kể bút phù gia trì, bản thân nàng cũng chỉ thành công khoảng một phần mười.
“Không cần để ý chuyện này, đợi khi ngươi quen thêm chút nữa, tỉ lệ thành công sẽ tăng lên.” Ninh Phong thấy Cố Phi tâm trạng không tốt, đành phải an ủi nàng như vậy.
Hắn biết đây là giai đoạn mà một phù sư trưởng thành cần phải trải qua.
Đến cuối tháng.
Ngày ba mươi tháng mười hai.
Cố Phi tính toán sơ qua lợi nhuận của cửa hàng nhỏ, phát hiện từ khi cửa hàng phù lục thành lập đến giờ, trong vòng hai mươi lăm ngày đã kiếm được tổng cộng sáu mươi hai khối Linh Thạch.
Nàng kích động cầm sổ sách cho Ninh Phong xem qua.
Sáu mươi hai khối Linh Thạch!
Đối với Cố Phi mà nói, đây tuyệt đối không phải một số lượng nhỏ.
Năm đó lão cha nàng đảm nhiệm chức vị cao trong đội hộ vệ, tiền lương một tháng, thêm cả phúc lợi phụ cấp, tính ra cũng chỉ khoảng mười hai Linh Thạch.
Không ngờ một cửa hàng phù lục nhỏ nhoi, trong một tháng qua mà có thể kiếm được nhiều Linh Thạch đến vậy.
Việc này khiến Cố Phi nhận ra, có một nghề trong tay, chắc chắn sống tốt hơn phần đông người khác!
Thế nhưng Ninh Phong nhìn sổ sách xong, mặt lại không vui không buồn.
“Ngươi hãy dùng tâm mà học, chờ trình độ vẽ bùa của ngươi nâng cao, chúng ta sẽ mở thêm một cửa tiệm ở phía nam thành.” Hơn sáu mươi Linh Thạch, đối với một cửa hàng phù lục mà nói vẫn còn hơi ít.
Nếu mở thêm vài cửa hàng phù lục, một tháng thu nhập mấy trăm Linh Thạch thì có lẽ mới có chút đáng kể.
Ninh Phong lấy ra bốn Linh Thạch đưa cho Cố Phi: “Đây là tiền lương tháng này của ngươi, sau này ở Trang tử sẽ không còn lương tháng nữa, tiền lương của ngươi sẽ lĩnh tại cửa hàng phù lục này.” Cố Phi nhận lấy Linh Thạch, vừa mừng vừa sợ.
Nàng ở Trang tử mỗi tháng lĩnh hai Linh Thạch, hiện giờ trực tiếp tăng gấp đôi!
Hai Linh Thạch dư ra chính là thù lao nàng vẽ bùa kiếm được!
Ninh Phong lại lấy ra một bình nhỏ tụ linh đan, nói: “Sau này mỗi tháng, ngươi còn có thể lĩnh được một bình tụ linh đan.” Thường xuyên vẽ bùa chắc chắn sẽ mất thời gian tu luyện, tụ linh đan coi như một dạng bồi thường.
“Mặt khác, tiền lương của ngươi cùng lợi nhuận của cửa hàng phù lục có liên quan trực tiếp, nếu lợi nhuận mỗi tháng thấp hơn năm mươi Linh Thạch thì ngươi cũng chỉ nhận được ba Linh Thạch tiền lương tháng!” “Nhưng nếu mỗi tháng lợi nhuận vượt quá một trăm Linh Thạch, ngươi có thể nhận được sáu Linh Thạch tiền lương tháng!” “Lợi nhuận vượt quá hai trăm Linh Thạch, ngươi có thể nhận được bảy Linh Thạch!” Hai người tuy rằng đã ký kết khế ước chủ tớ, nhưng để Cố Phi có tính tích cực hơn, Ninh Phong quyết định dùng chế độ phần trăm này, buộc chặt nàng vào chiếc chiến xa nhỏ của Ninh gia.
Đường Âm Như cùng Nhan Thủy Thu là trận pháp sư, Quan Tuệ thì hoàn toàn không có hứng thú với việc vẽ bùa.
Ninh Trạch Ninh Giang thì còn nhỏ.
Ninh Gia trang, cần một phù sư dự bị.
“Ta sẽ dùng tâm học, gia chủ.” Ánh mắt Cố Phi kiên định.
Nàng biết vận mệnh bánh răng của mình đã bắt đầu chuyển động tại thời khắc này.
Tiếp theo, bắt đầu từ tháng thứ ba, Ninh Phong không còn ngồi trấn tại cửa hàng phù lục nữa.
Trực tiếp sắp xếp một thị nữ tại cửa hàng phù lục làm phụ tá cho Cố Phi, để hai người bọn họ ở viện tử trong Ẩn Thanh thành.
Mỗi ngày các nàng đi bộ đến mở tiệm buôn bán, sau đó tối lại về nhà nấu cơm nghỉ ngơi.
Thấm thoát lại đến cuối năm.
Trương Uy cùng Trịnh Vũ, đã thu đủ tiền thuê Linh Điền năm nay.
Bởi vì Linh Điền năm ngoái gặp phải thú triều tấn công hư hại một mảng lớn nên năm nay mùa màng vẫn còn chút ảnh hưởng, vì vậy mà chỉ thu được khoảng tám phần tiền thuê.
Về phần quặng mỏ bên kia, Ninh Phong vẫn kiên trì tự mình đến thu tiền thuê mỗi tháng.
Sau khi An gia tiếp nhận mỏ quặng của Quách gia, Đinh gia cùng Hà gia thì quy mô càng thêm lớn mạnh.
Tổng sản lượng của chín mỏ quặng còn lại cũng không bằng một mình An Gia.
Đối với việc thế lực An gia lớn mạnh lên, Ninh Phong cũng không lo lắng, đây là điều mà hắn rất vui mừng.
Bởi vì hắn biết, Ẩn Thanh thành chẳng qua chỉ là một trạm dừng chân nhỏ của hắn mà thôi.
Đến một ngày, hắn sẽ đi trên con đường Tiên Thành.
Đến lúc đó, có lẽ hắn sẽ cần sự giúp đỡ giống như Triệu gia trước đây.
Quyển « Thiên Nguyên địa lý luận thuật bách khoa toàn thư » mua ở phường thị dạo trước.
Ninh Phong gần đây thường xuyên đọc qua.
Việc này giúp hắn có một khái niệm rõ ràng về địa lý nhân văn, sự phân chia thế lực cùng các khu vực Tiên Phàm của giới này.
Thế giới này có tên là Thiên Nguyên Đại Lục.
Diện tích Thiên Nguyên Đại Lục cực kỳ rộng lớn, chỉ riêng khoảng cách từ đông sang tây cũng gần như mấy triệu dặm.
Năm Tiên Quốc hoàng triều chia toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục thành năm phần.
Ngoài Đại Triệu Tiên Quốc còn có Đại Tần Tiên Quốc, Đại Sở Tiên Quốc, Đại Hán Tiên Quốc, Đại Đường Tiên Quốc.
Các Tiên Quốc này đều là các hoàng triều cai trị, giữa các Tiên Quốc cũng không vượt giới xâm phạm lẫn nhau, đều nắm giữ lãnh thổ và nhân khẩu của mình.
Nhưng ngoài lãnh thổ Tiên Quốc, còn có một vài nơi không thuộc sự cai trị của những hoàng triều này, vì những khu vực kia thuộc địa bàn của một số đại Tiên Tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận