Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 537: Lật ruộng tiên linh cuốc

Chương 537: Lật ruộng tiên linh cuốc "Đến đây, cuốc cho ta, ta đi thử một chút."
Ninh Phong nhìn một hồi, đột nhiên nổi hứng.
Đứng dậy, phất tay với đệ tử đang xới đất ở giữa Linh Điền.
"Vâng, tông chủ."
Tên đệ tử kia vội vàng ngừng tay, giơ cuốc chạy về phía Ninh Phong.
Ninh Phong xắn ống quần lên, nhận lấy cuốc, liền đi vào Linh Điền.
Tiên linh cuốc rất nặng, phàm nhân không thể chịu nổi, nhưng đối với tu sĩ thì dễ như trở bàn tay.
Ninh Phong giơ cuốc lên, bổ xuống đất.
"Bang", một tiếng.
Một đạo hào quang nhỏ yếu từ mũi cuốc lóe lên, mặt đất Linh Điền lập tức có một cái hố nhỏ, màu sắc đất cũng thấy rõ biến đổi sâu hơn.
Nếu chăm chỉ xới đất, thành phần thổ nhưỡng sẽ càng thêm chất lượng, càng thích hợp cho linh cây lúa sinh trưởng.
Ninh Phong lật cuốc một hồi rồi dừng lại.
Kiếp trước hắn xuất thân từ nông thôn, dù rằng sau khi cha mẹ mất, một mình lên thành phố mưu sinh, nhưng quê nhà vẫn còn vài mảnh đất.
Đến nay đã nhiều năm trôi qua, cũng không biết nơi đó giờ thế nào rồi?
Đất không người chăm sóc, chẳng biết đã cỏ dại mọc đầy hay chưa?
Thậm chí, mấy mảnh ruộng nhỏ kia, không biết có bị người khác chiếm đoạt không, lòng người hiểm ác, chẳng khác gì thành thị nông thôn.
Nơi nào cũng vậy cả.
Ngự đao về núi.
Từ trên không trung, Ninh Phong từ xa đã thấy sơn môn phía Tây, Quan Tuệ đang ngồi trước một chiếc bàn, hai nữ tu dẫn mười mấy người đang xếp hàng đứng trước bàn.
Những tu sĩ này đều là hôm nay lên núi báo danh gia nhập tông môn.
Mấy tháng nay.
Các tu sĩ ở Cổ Tự thành hình như đã phát hiện ra.
Tông môn trên núi Thanh Khâu sơn ngoài thành kia, chẳng biết từ khi nào đã đổi tên, mà đệ tử trong môn cũng khiêm tốn hơn rất nhiều.
Trước đây, đệ tử Thanh Khâu Tông trong thành làm việc ác vô số, thậm chí tại một vài khu vực biên giới, cưỡng ép thu cái gọi là "phí bảo kê" của các cửa hàng.
Nhiều cửa hàng giận mà không dám nói gì, bọn họ biết thế lực của Thanh Khâu Tông! Ngay cả đội hộ vệ trong thành cũng nhắm một mắt mở một mắt dưới sự ngầm đồng ý của tầng lớp lãnh đạo, không dám đụng đến hành vi của Thanh Khâu Tông.
Thời Sử Giản chủ trì Thanh Khâu Tông, các đệ tử thường xuyên phải đi làm một vài chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Cho nên, tần suất thay đổi đệ tử trong môn cực cao.
Mà con đường bổ sung người mới, không phải dựa vào bắt, thì cũng dựa vào mua.
Bởi vì căn bản không có ai nguyện ý chủ động gia nhập Thanh Khâu Tông.
Thanh danh quá kém.
Nhưng bây giờ.
Từ khi tông môn này đổi tên thành Thanh Đao Tông, những hành vi kia đã biến mất tăm tích.
Không ít tu sĩ còn nghe nói Thanh Đao Tông tuyển nhận đệ tử mới, trở thành đệ tử rồi có thể thông qua nỗ lực của bản thân thu hoạch các loại tài nguyên tu luyện.
Tài nguyên, đối với tu sĩ bình thường mà nói, luôn là một thứ hấp dẫn rất lớn.
Cũng tạo thành, trong hai tháng này, không ngừng có tu sĩ lên núi hỏi về chuyện gia nhập tông môn.
Quan Tuệ hiện giờ chuyên môn phụ trách chuyện này.
Từ khi nàng được bổ nhiệm làm trưởng lão khảo hạch, gần như mỗi ngày đều hừng hực khí thế.
Từ sau khi Mạnh Tử Nhi đi tìm thú, thị nữ trong viện nàng mới được an bài, đều là nữ đệ tử trong đám tạp dịch. Quan hệ giữa Quan Tuệ với các nàng còn lâu mới thân mật được như với Mạnh Tử Nhi.
Nàng thực chất là một người hiếu động, rất khó ở yên trong sân quá lâu.
Giờ có chính sự để làm, tự nhiên thấy rất thú vị.
Cho nên khoảng thời gian này, Quan Tuệ mỗi ngày luyện công xong sớm, liền mang theo hai chấp sự, ngồi ở cửa sơn môn, chuẩn bị tiếp đãi các tu sĩ lên núi hỏi han.
Hai nữ tu được phân làm trợ thủ của Quan Tuệ, một người là Luyện Khí bảy, một người là Luyện Khí sáu, trong khi các nàng một bên giảng giải về phúc lợi trong tông môn cho người mới, trong lòng lại thầm cảm thán.
Bởi vì lúc trước các nàng đều bị bắt đến.
Theo lệ cũ, sau khi người mới lên núi, căn bản không có cơ hội phản kháng hay từ chối. Sử Giản hoặc đại sư huynh sẽ cưỡng ép cho họ uống mục nát tủy đan, bí mật đệ tử Thanh Khâu Tông dùng mục nát tủy đan, người ngoài căn bản không biết.
Vì trong Thanh Khâu Tông có quy định, ai tiết lộ bí mật này thì sẽ không thể lấy được giải dược cho lần tiếp theo.
Mà bây giờ những người mới này, căn bản không cần đối diện với những thứ đó.
Bọn họ thậm chí có thể tự quyết định, ở lại hay rời đi.
Đương nhiên, đa số đều chọn ở lại.
Dù sao phúc lợi tông môn này quá tốt.
Mỗi ngày có trưởng lão dẫn đội tu luyện, giải đáp cho họ một vài vấn đề trên con đường tu hành, bao ăn bao ở, mỗi ngày chỉ cần làm vài canh giờ việc lặt vặt, còn thoải mái hơn làm việc ở chỗ khác.
Mấu chốt nhất là, Thanh Khâu Tông sẽ cung cấp tài nguyên cho bọn họ.
Chỉ cần không phạm sai lầm lớn, nhớ kỹ quy củ tông môn và nghiêm ngặt chấp hành, thì bình thường có thể từng bước nhẹ nhàng thu hoạch được những tư nguyên này.
"Tên, cảnh giới, tuổi tác."
"Trần Diệp Đường, Luyện Khí ba tầng, ba mươi sáu tuổi."
"Tuổi của ngươi có hơi lớn, lại có cảnh giới quá thấp. Cần làm tạp dịch trước, nếu ngươi không ý kiến thì ở lại."
"Cái này... ta có thể về suy nghĩ hai ngày được không?"
"Có thể, tiếp theo!"
Quan Tuệ tức giận đáp.
Người tiếp theo tuổi tác cũng tương tự, làn da ngăm đen, trông có vẻ chất phác là một tu sĩ trung niên.
Hắn có vẻ hơi chất phác, cúi đầu thẳng lưng, cẩn thận ngồi xuống.
"Ngẩng đầu lên."
Quan Tuệ nói: "Tên, cảnh giới, tuổi tác."
"Dạ, trưởng lão."
Người nam trung niên vội ngẩng đầu, đáp: "Chương Kiếm Nhân, Luyện Khí ba tầng, ba mươi bảy tuổi."
"Có thể thu làm ngoại môn đệ tử."
Chương Kiếm Nhân nghe vậy mặt lộ vẻ bất ngờ, hắn không tin vào tai mình, qua tận hai hơi thở mới đáp: "... Tạ trưởng lão!"
Tiếp đó một nữ chấp sự ở bên cạnh, liền chào hỏi hắn tới một bàn khác, để làm thủ tục nhập tông.
"Đây là khế ước tông môn của chúng ta, ngươi cứ xem qua trước đi, xác nhận không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ ký."
Còn bên này.
Trần Diệp Đường có hơi tức giận, đi lên hai bước tới trước bàn.
Nhìn Quan Tuệ nói: "Trưởng lão, vị đạo hữu họ Chương kia tu vi với ta giống nhau, tuổi tác cũng không chênh lệch mấy, vì sao hắn lại có thể trực tiếp vào ngoại môn?"
Hắn mang đầy nhiệt huyết lên núi, muốn gia nhập Thanh Đao Tông.
Vốn nghĩ dù mình là Luyện Khí giai đoạn đầu, thì ít ra cũng nên làm ngoại môn đệ tử, không ngờ vị nữ trưởng lão này lại trực tiếp xếp mình làm tạp dịch.
Điều này khiến hắn rất bất phục!
Bởi vì hắn đã sớm nghe nói trước khi lên núi.
Trong đám đệ tử ngoại môn của Thanh Đao Tông, không phải người nào cũng là tu vi Luyện Khí trung kỳ trở lên, cũng có một số là Luyện Khí ba tầng.
Vị nữ trưởng lão này, rất có thể là không vừa mắt mình nên mới xếp mình vào tạp dịch đường.
Quan Tuệ nhíu mày, trầm ngâm nói: "Đây là quyết định của tông môn chúng ta, ngươi chỉ cần biết kết quả là được, không cần hỏi nhiều."
"Trưởng lão, ta chỉ muốn biết nguyên nhân thôi, ta không phục."
Trần Diệp Đường cũng không dám nổi giận, nhỏ nhẹ hỏi Quan Tuệ, hy vọng được giải đáp.
Nhưng Quan Tuệ chỉ phẩy tay, không thèm để ý tới hắn.
"Tiếp theo!"
Cái tên Trần Diệp Đường này, thọ nguyên sắp hết, sống không quá năm năm!
Quan Tuệ cũng vì lòng tốt, mới để hắn ở lại làm tạp dịch.
Còn vị Chương Kiếm Nhân da ngăm đen vừa nãy, tuy lớn tuổi, tu vi thấp. Nhưng trên người lại có một chút vận khí, có lẽ sau này sẽ làm nên chuyện.
Người như vậy đương nhiên phải cho vào ngoại môn.
Để làm đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của tông môn chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận