Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 773: Cực phẩm Thanh Minh đan

Chương 773: Cực phẩm Thanh Minh đan
Ngay khi Ninh Hòa đang đâu vào đấy tiếp nhận chức thành chủ phủ thì Khương Mị Vân đã trở lại trong huyệt động. Còn Ninh Phong thì chui vào sân của Quan Tuệ. Thực ra, hắn đã đến đây từ sớm, chỉ có điều lúc đó các tiên y của tông môn đang bôi thuốc cho Quan Tuệ, hơn nữa còn có tộc nhân khác đến thăm nàng. Sau khi tất cả bọn họ đi hết, trong phòng chỉ còn lại Đường Âm Như cùng Quan Tuệ, Ninh Phong mới đẩy cửa bước vào.
Thấy Ninh Phong xuất hiện, Đường Âm Như không khỏi hơi ngạc nhiên: "Ngươi..." Nàng quan sát Ninh Phong, rồi lại liếc nhìn Quan Tuệ, nhưng sắc mặt Quan Tuệ lại rất bình tĩnh, tựa hồ không hề ngạc nhiên khi Ninh Phong xuất hiện. Đường Âm Như lập tức hiểu ra, nàng cười nói: "Ta biết ngay mà, ngươi sớm đã biết hắn còn sống." Vọng khí thuật của Quan Tuệ đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực. Nàng hẳn là có thể điều tra được thọ nguyên của Ninh Phong, chuyện này là điều bình thường. Có điều Đường Âm Như không biết rằng, thực ra từ năm xưa lúc Ninh Phong rời khỏi Thanh Khâu sơn, Quan Tuệ đã từng gặp mặt hắn.
"Thương thế thế nào?" Ninh Phong liếc nhìn Quan Tuệ, thấy nàng vô cùng suy yếu. Hắn phóng thần thức cảm ứng vết thương của nàng, phát hiện toàn bộ vai phải và xương cánh tay đều bị đánh nát. Một thương của Lôi Biên Kính, lực công kích vật lý vô cùng lớn, với loại vết thương này, Ninh Phong cảm thấy không dễ dàng hồi phục.
"Không sao cả." Quan Tuệ cười đáp, nhưng giọng của nàng rất yếu. Vừa rồi tiên y của tông môn đã dùng thuốc cho nàng, còn thi triển cả y thuật để trị liệu trong nửa canh giờ, cho nên bây giờ nàng cảm thấy không còn chút sức lực nào, tinh thần cũng khá kém.
"Không sao cả?" Đường Âm Như thở dài một hơi nói: "Trịnh tiên y đều nói, vết thương này của ngươi ít nhất phải một hai năm mới có thể hoàn toàn hồi phục, mà dù có hồi phục thì tay phải chắc cũng không còn linh hoạt như trước!" Những năm nay, tiên y của tông môn đã đổi mấy người, bây giờ tiên y của tông môn là một nữ tu họ Trịnh.
Quan Tuệ mỉm cười, không nói gì thêm. Đường Âm Như đã có chút nóng nảy, nhưng trong mắt lại không tự chủ được chảy nước mắt. Bình thường, nàng tuy ngoài mặt luôn tỏ ra hùng hổ với Quan Tuệ, nhưng thực chất lại vô cùng quan tâm cô con gái này. Bây giờ Quan Tuệ bị thương, người khó chịu nhất lại là nàng. Cô gái nhỏ này từ nhỏ đã không có cha, tính cách cổ quái, luôn không hòa hợp với các tộc nhân đời thứ hai của Ninh gia. Trong mắt của người mẹ là Đường Âm Như, Quan Tuệ thuở thiếu thời phản nghịch và cả bây giờ lẻ loi hiu quạnh, thực ra đều là do một tay nàng tạo thành. Vì vậy Đường Âm Như đối đãi với Quan Tuệ cũng giống như đối với Ninh Trạch, mỗi lần đều tự trách, rất cảm thấy áy náy.
Đúng lúc Đường Âm Như đang cúi đầu lau nước mắt thì đột nhiên phát hiện Ninh Phong đang đẩy vai mình. Quay đầu nhìn lại, Ninh Phong đang mở bàn tay, trên lòng bàn tay là một viên Đan Hoàn màu xanh đen. "Viên Đan Hoàn này đặc biệt hữu hiệu cho loại thương thế của nàng, ngươi cho nàng ăn vào đi." Đường Âm Như giật mình: "Đan Hoàn chữa thương? Phương Tài tiên y đã cho nàng dùng rồi, dùng thêm có sao không...?" Ninh Phong cười lắc đầu: "Dùng thêm một viên cũng không sao, đan này đáng giá ba vạn linh thạch."
Ba vạn linh thạch? Đan Hoàn đắt như vậy, hiệu quả trị liệu chắc chắn rất tốt. Đường Âm Như nhướn mày, không do dự nữa, lập tức nhận lấy Đan Hoàn, trực tiếp đưa vào miệng Quan Tuệ. Không đợi Quan Tuệ há miệng, Đan Hoàn đã hóa thành một dòng khí màu xanh mà mắt thường có thể thấy được, chậm rãi chảy vào trong miệng Quan Tuệ. Sau đó, thân thể Quan Tuệ bốc lên một chút khói trắng. Rõ ràng là do thể nội nóng lên, trên trán nàng thậm chí bắt đầu đổ mồ hôi. Biểu lộ của Quan Tuệ cũng trở nên vô cùng thống khổ, cứ như có kiến đang cắn xé trên thân thể, trong miệng nàng không ngừng rên rỉ.
Thấy Quan Tuệ thay đổi, Đường Âm Như có chút lo lắng, quay đầu nhìn Ninh Phong. Nhưng thấy Ninh Phong vẫn thản nhiên, nàng cũng không hỏi gì nhiều. Viên Đan Hoàn này là phần thưởng điểm danh hệ thống mà Ninh Phong nhận được nhiều năm trước. “Thanh Minh Thần Đan, bát giai cực phẩm, chuyên trị các loại trọng thương sắp chết, có thể gia tốc tốc độ khép lại vết thương, tái tạo cốt nhục, có hiệu quả khởi tử hồi sinh."
Khởi tử hồi sinh, câu giải thích này của hệ thống nghe có vẻ khoa trương, nhưng Ninh Phong lại tin chắc vào điều đó. Bởi vì trong suốt nhiều năm qua nhận được phần thưởng điểm danh, những lời mà bảng thông báo đưa ra chưa từng có trường hợp nào phóng đại sự thật. Hệ thống nói có thể khởi tử hồi sinh, thì chắc chắn là có thể, dù có bị thương nặng đến đâu, thì đều có thể thấy hiệu quả sau khi dùng một viên đan! Đan Hoàn chữa thương tốt như vậy, Ninh Phong vốn còn định giữ lại để bảo mệnh, nhưng giờ xem ra, Quan Tuệ dường như cần hơn hắn. Có lẽ là do dược hiệu, Quan Tuệ đau đớn một hồi lâu rồi cũng thiếp đi. Ninh Phong và Đường Âm Như chờ trong phòng nửa canh giờ, nàng vẫn chưa tỉnh lại, cả hai đành phải rời đi.
Sau đó một loạt sự thật chứng minh rằng viên cực phẩm Thanh Minh Thần Đan này quả nhiên là có dược hiệu phi thường. Thương thế của Quan Tuệ hồi phục nhanh hơn rất nhiều so với dự kiến. Chỉ sau tám tháng, nàng đã cơ bản bình phục. Cả cánh tay và vai đều hoàn hảo như ban đầu, cũng không có chỗ nào không linh hoạt, điều này khiến Trịnh tiên y vô cùng kinh ngạc. Nàng không kìm được mà xem xét vết thương của Quan Tuệ nhiều lần, liên tục lấy làm lạ. Vì nàng theo nghề y đã nhiều năm, chưa từng thấy chuyện quái lạ như vậy, theo kinh nghiệm của nàng, vết thương nghiêm trọng như Quan Tuệ chắc chắn sẽ để lại một vài di chứng. Thế mà bây giờ lại không hề có! Thậm chí cả vết sẹo cũng không có! Cuối cùng, Trịnh tiên y quy kết điều này là do thể chất đặc thù của Quan Tuệ.
"Quan trưởng lão, rất có thể ngươi là trùng sinh lại tố chi thể trong truyền thuyết."
Trùng sinh lại tố chi thể? Cái quỷ gì? Quan Tuệ không hiểu gì cả. "Ngươi ngay cả vết sẹo cũng không có, mà vết thương bị tổn hao xương cốt nhưng lại tự động trùng sinh lại tố, giống y như trước khi bị thương!" Trịnh tiên y giải thích cho nàng một hồi. Quan Tuệ như có điều suy nghĩ. Nàng biết đây là tác dụng của viên Đan Hoàn mà Ninh Phong đưa cho.
.............................................
Mà trong hơn nửa năm này, Ninh Hòa cũng đã hoàn toàn nắm giữ Cổ Tự thành. Ninh gia trong biến cố lớn lần này kiếm được một khoản lớn. Tất cả sản nghiệp của Lôi gia đều bị sung công, sau đó được thành chủ phủ tiến hành đấu giá, phải mất tới bốn ngày mới bán hết. Sản nghiệp của Lôi gia phần lớn đều là các đầu hàng, đạo quán song tu, linh thiện quán, sòng bạc, tổng cộng có khoảng một trăm nơi. Chỉ riêng việc này đã mang về cho thành chủ phủ một lượng lớn linh thạch.
Còn có cả Giả gia nữa, những năm gần đây Giả gia tích lũy không ít tài phú và tài nguyên, nhưng bây giờ, tất cả đều trở thành cơ duyên của Ninh gia. Sau khi xử lý xong chuyện của hai nhà, Ninh Hòa bắt đầu chỉnh đốn lại bộ máy nhân sự của thành chủ phủ. Các vị trí cao cấp của thành chủ phủ trực tiếp bị hắn thay một loạt người mới. Rất nhiều cao tầng của các tông môn được điều đến nhậm chức tại thành chủ phủ. Nguyệt thị thất nữ đảm nhận chức trưởng lão khách khanh của phủ. Phùng Độ nhận chức tổng chấp sự đường ngoại vụ. Ngoài ra, một lượng lớn đệ tử tông môn được sáp nhập vào đội hộ thành, chịu trách nhiệm phòng ngự trong thành. Chuyện của tông môn thì giao cho Ninh Chiến toàn quyền quản lý. Quan Tuệ cùng Ninh Kiếm, và Thôi Thanh Thanh, cũng tự nguyện ở lại tông môn, tiếp tục đảm nhiệm chức trưởng lão. Để bù đắp cho những đệ tử đã đến thành chủ phủ nhậm chức, Ninh Chiến đã điều động người đến các Tiên thành lân cận, công khai tuyển nhận đệ tử tông môn.
Còn tộc nhân của Ninh gia thì sau nửa năm cũng đã chuyển vào trong thành chủ phủ. Dù sao độ an toàn của thành chủ phủ cao hơn Thanh Khâu sơn một chút. Còn Ninh Phong thì dịch dung cải trang thành một thương nhân từ nơi khác đến, nhờ người môi giới mua một khu đất gần thành chủ phủ, sau đó mang theo mấy chục con quỷ dị trong huyệt động cùng nhau chuyển vào trong thành. Cơ Di cũng được Ninh Phong sắp xếp vào thành chủ phủ, tiếp tục làm công cụ nhân trấn tộc. Những năm ở quen trong hang động, thành nội ồn ào, Ninh Phong lại có chút không thích. Nhưng nhà người ở đâu, thì hắn ở đó. Bảo vệ gia đình và những người thân yêu ở gần bên, là kế hoạch của Ninh Phong trong vài chục năm tới.
Hai năm sau, Ninh Hòa tái giá. Hắn kết hôn với thứ nữ của Chu gia ở thành phía đông, vào ngày đại hôn, trước cổng thành chủ phủ bày tiệc linh đình hai ngày, mở tiệc chiêu đãi các gia tộc, thương hội và các bang phái lớn nhỏ trong thành. Ninh Phong cũng trà trộn vào trong đám đông, tìm một bàn tiệc rồi ngồi xuống, sau đó cùng mọi người uống rượu ăn cơm. Nhìn Ninh Hòa đang hăng hái trên đài, hắn không khỏi có chút ao ước. Ninh Hòa cả đời này có thể nói là sống cực kỳ thành công. Những thành tựu của hắn bây giờ đã vượt xa cả bản thân mình.
“Đều là do số mệnh cả.” Ninh Phong không khỏi cảm khái. Vận mệnh của Ninh Hòa tốt hơn hắn rất nhiều. Thuở nhỏ đã sinh ra trong gia đình Tiên gia giàu có. Lại còn cố gắng tu luyện như vậy. Sau khi thành niên thì lại thuận lợi đột phá Trúc Cơ, tiếp nhận vị trí tông chủ, sau đó trở thành thành chủ của Tiên thành. Một đường thuận buồm xuôi gió. Bây giờ thì mỹ nữ vây quanh tả hữu, Ninh Hòa muốn phong lưu bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cuộc sống của hắn tốt hơn phần lớn người tu tiên. Mà cho dù có chuyện gì xảy ra thì còn có ông bố già Ninh Phong ở sau lưng giúp đỡ, âm thầm dọn dẹp mớ hỗn độn cho hắn. Thật là hạnh phúc! So sánh mà xem. Bản thân Ninh Phong thì lại có vẻ nghèo túng hơn nhiều. Kiếp trước không xe không nhà, không vợ không con, xuyên qua tới đây, thậm chí ngay cả cơm ăn cũng thành vấn đề. Hơn nữa bây giờ đã rõ ràng là Kim Đan kỳ, nhưng vẫn phải trải qua những ngày tháng sống như người không ra người quỷ không ra quỷ thế này. Thậm chí ngay cả việc đoàn tụ với gia đình cũng trở thành một hy vọng xa vời.
"U Loan, ngươi chờ đó!" Ninh Phong cảm xúc chợt dâng trào, không nhịn được dùng tay đấm mạnh xuống bàn mà nói. Một đám tu sĩ xung quanh liền quay lại nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận