Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 329: Mỹ nữ tặng lương bằng

Mạc Chu Hành há hốc mồm, bộ dạng ngơ ngác, tự nhiên bị Lam Linh thu hết vào mắt. Nàng khựng lại một chút, rồi cúi đầu, ánh mắt nhanh chóng kiểm tra lại đạo bào của mình. Không có gì bất thường cả mà! “Chào Mạc đạo hữu, lâu lắm rồi không gặp.” Lam Linh mỉm cười, thi lễ với Mạc Chu Hành. Còn Mạc Chu Hành thì như điếc không nghe thấy, mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Lam Linh. Lam Linh lập tức bối rối. “Người ta gọi ngươi kìa.” Ninh Phong thấy vậy, giơ đũa lên lắc lắc trước mắt Mạc Chu Hành. “À. Ờ…… Ăn cơm, ăn cơm.” Ánh mắt Mạc Chu Hành bị cản lại, lập tức hoàn hồn, vội nói: “Lam đạo hữu không cần đa lễ, mau mau mời ngồi!” Lam Linh nghe vậy, chưa vội ngồi xuống, hơi quay đầu nhìn về phía Ninh Phong, như là hỏi ý Ninh Phong. Ninh Phong cười nói: “Ngồi đi, chúng ta đều là hàng xóm cũ, không cần khách khí vậy.” Mạc Chu Hành liền vội đứng lên, kéo ghế từ bên cạnh: “Đến, Lam đạo hữu, mời ngồi!” “Đa tạ hai vị đạo hữu.” Lam Linh có chút thụ sủng nhược kinh. Mấy ngày liên tiếp gặp phải chuyện không may, khiến nàng sớm đã tiều tụy, không ngờ hôm nay lưu lạc nơi đất khách lại gặp được hai người hàng xóm cũ, còn đối đãi tốt với mình như vậy. Trong bữa cơm, Mạc Chu Hành tỏ ra ân cần một cách khác thường, gần như cả buổi đều nói chuyện với Lam Linh, bỏ mặc Ninh Phong. Ninh Phong cũng không để ý, lấy ra một bình linh tửu, rót đầy cho hai người. Sau đó tự rót tự uống, ngồi nghe hai người trò chuyện phiếm. Lam Linh biết Mạc Chu Hành là tổng đội trưởng đội hộ vệ Ẩn Thanh thành, không khỏi có chút bất ngờ. Ấn tượng của nàng về Mạc Chu Hành vẫn còn dừng lại ở thời điểm ở Trường Sinh Hạng. Trước kia, nàng luôn cảm thấy tính cách Mạc Chu Hành quá bộc trực, lại không có tâm cơ, hở miệng ra là dễ đắc tội người khác. Lúc đó, Mạc Chu Hành trong đám hàng xóm không được nổi bật cho lắm. Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn hai năm, đối phương đã lăn lộn đến vị trí tổng đội trưởng Ẩn Thanh thành thế này! Lại nghĩ đến đạo lữ Tạ Thổ Sinh của mình, vất vả như thế, lại chết dưới vó yêu thú. Lam Linh không khỏi đau buồn. Còn Mạc Chu Hành khi nghe Lam Linh kể lại việc bị đám người môi giới đưa ra chợ người, còn bị đem ra rao bán trên bảng tên ở cổng chợ. Không kìm được vỗ bàn một cái, giận dữ nói: “Thật là quá đáng! Cái đám người môi giới này càng ngày càng không thể chấp nhận được!” Sau đó hắn lại nghe Lam Linh nói, Ninh Phong bỏ ra bốn trăm bảy mươi khối linh thạch mua Lam Linh xuống, vẻ mặt lộ ra một chút thất vọng. Nhưng rất nhanh đã giơ ngón tay cái với Ninh Phong: “Ninh huynh, nhờ có huynh ra tay, nếu không Lam đạo hữu chỉ sợ….” Mạc Chu Hành còn hiểu rõ những chuyện xấu ở Ẩn Thanh thành hơn cả Ninh Phong. Nếu Lam Linh bị tu sĩ khác mua đi, gần như có thể đoán được kết cục của nàng sẽ rất đáng lo. Ninh Phong nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ, cười nói: “Chỉ là tiện tay thôi.” “Nào, Ninh huynh, kính huynh một chén!” Mạc Chu Hành cũng nâng chén rượu, bắt đầu mời rượu hai người. Qua ba lượt rượu, cơm no rượu đủ. Tửu lượng của Lam Linh rất bình thường, uống vài chén đã hơi say, dù không đến mức ngã nhào, nhưng mặt cũng đã hơi ửng hồng. “Hai vị đạo hữu, ta hơi choáng đầu, ta đi nghỉ trước một chút, rồi ra thu dọn bát đũa.” Nàng áy náy nói với hai người. Ninh Phong gật đầu cười nói: “Ngươi cứ đi ngủ đi, ở đây không cần ngươi lo.” “Đúng vậy, việc thu dọn bát đũa cứ giao cho ta là được, Lam đạo hữu cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.” Mạc Chu Hành càng vỗ ngực chắc nịch, tự nhận hết việc rửa chén bát, còn vừa cầm đèn, vừa tiễn Lam Linh lên lầu các. Đợi Mạc Chu Hành trở lại bàn ngồi xuống, Ninh Phong tiếp tục rót cho hắn một chén rượu. Sau đó cười khẽ hỏi: “Mạc huynh, huynh thấy Lam đạo hữu thế nào?” Mạc Chu Hành đang định nâng chén rượu lên, nghe Ninh Phong hỏi vậy, động tác lập tức khựng lại. “Ninh huynh sao lại hỏi vậy?” Vẻ mặt Mạc Chu Hành hơi nghi hoặc, nhưng suy nghĩ một lát, lại nói: “Ta thấy Lam đạo hữu…… Rất tốt.” Tiếp đó Mạc Chu Hành tựa như nghĩ đến điều gì, nhíu mày, chậm rãi đặt chén rượu xuống. Ánh mắt cực kỳ trịnh trọng nhìn Ninh Phong: “Ninh huynh, sau này huynh có thể chiếu cố tốt cho Lam đạo hữu, một mình nàng…… Rất không dễ dàng.” Nói xong, hắn thở dài, nâng chén uống một hơi cạn sạch. Ninh Phong cười mà không nói, lấy ra một thứ từ trong ngực, đưa tới. “Đây là khế ước gì?” Mạc Chu Hành chỉ vừa nhìn một chút, đã biết loại giấy tờ da thú này, phần lớn là khế ước các loại. Hơn nữa cái khế ước này thuộc loại văn bản chính thức. Chỉ có cơ cấu hành chính Tiên thành thuộc Tiên quốc, mới có thể ghi chép loại khế ước này, như là phủ thành chủ Ẩn Thanh thành. “Thân khế của Đại Triệu Tiên Quốc? Ninh huynh, huynh làm cái gì vậy?” Nhận lấy tờ giấy mở ra xem, Mạc Chu Hành thấy tên trên thân khế lại là Lam Linh, không khỏi kinh hãi. Ninh Phong cười nhỏ giọng: “Huynh thấy Lam đạo hữu còn được, hay là để nàng theo huynh đi, cái này không phải yên tâm hơn là để nàng làm hạ nhân ở chỗ ta sao?” Mạc Chu Hành ngẩn người, sau đó liên tục khoát tay: “Không được không được, việc này tuyệt đối không được!” “Có gì không được?” “Lam đạo hữu sao có thể bằng lòng đi theo một kẻ thô lỗ như ta……” Ninh Phong nghe vậy, không nhịn được cười: “Bây giờ Ẩn Thanh thành đã ổn định, huynh cũng nên tìm một đạo lữ đàng hoàng để chung sống.” “Những nơi như phủ tiên lâu vẫn là ít lui tới thì hơn.” Vẻ mặt Mạc Chu Hành trở nên rất xoắn xuýt: “Đạo lữ? Ý huynh là muốn ta nạp Lam đạo hữu làm đạo lữ?” Ninh Phong nhẹ gật đầu. “Chuyện này…… Huynh cũng chưa hỏi Lam đạo hữu, nhỡ nàng không đồng ý thì……” Mạc Chu Hành một bộ dạng lo được lo mất. Nếu Mạc Chu Hành nói rằng mình không có ý gì với Lam Linh, Ninh Phong chắc chắn sẽ không tin. Chỉ cần không mù, đều có thể nhìn ra, Mạc Chu Hành đối với Lam Linh rất để bụng. Hơn nữa cái cách Mạc Chu Hành nhìn Lam Linh không hề có chút ý đồ xấu xa nào, thuần túy là sự thưởng thức và kính trọng. Tác hợp cho bọn họ cũng là một chuyện tốt. Việc Ninh Phong bỏ ra bốn trăm bảy mươi khối linh thạch mua Lam Linh, là để hồi đáp chuyện ngày đó Lam Linh bí mật báo tin. Nếu trực tiếp đưa nàng về Lưu Tiên Sơn, thân phận Lam Linh sẽ có chút khó xử. Trực tiếp nạp làm đạo lữ thì Ninh Phong lại cảm thấy không hợp. Nhưng nếu an bài làm tỳ nữ thì cũng có vẻ không ổn lắm. Thà rằng như vậy, chi bằng để nàng theo Mạc Chu Hành. Chuyện này Ninh Phong đã quyết định xong khi đang ăn cơm. Thế là, cười nói với Mạc Chu Hành: “Đêm nay huynh cứ ngủ lại ở đây đi, chờ Lam đạo hữu tỉnh, tự huynh hỏi nàng chẳng phải sẽ biết?” Hắn cho rằng, Lam Linh không có lý do gì để từ chối. Một tiểu nữ tu Luyện Khí tầng ba, có thể lọt vào mắt xanh của người đứng đầu đội hộ vệ Ẩn Thanh thành, đây chẳng lẽ không phải là cơ duyên hiếm có? Nói là mồ mả bốc khói cũng còn chưa đủ. Mạc Chu Hành không lay chuyển được Ninh Phong, cuối cùng gật đầu đồng ý. “Vậy huynh nghỉ sớm một chút, ta đi trước.” Ninh Phong lấy ra một thanh pháp kiếm, ném lên trời. Mạc Chu Hành vội hỏi: “Huynh muốn đi đâu?” Ninh Phong cười nói: “Ta tự nhiên là về Trang Tử rồi. Mạc huynh, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, chuyện tốt nên tranh thủ mà làm.” Nói xong, thân thể bay lên, đạp kiếm độn đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận