Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 385: Thượng phẩm Thanh Xà phù

Chương 385: Thượng phẩm Thanh Xà phù.
Cái tiểu nhân này cao chưa đến hai thước, bước những bước chân ngắn nhỏ, chạy về phía bên này, trong tay nó thế mà còn cầm một con d·a·o. Dao găm rất ngắn, sáng loáng, nhìn là biết không phải pháp khí.
“Người giấy phù?”
Thấy rõ tiểu nhân này hóa ra là một mảnh giấy, Tư Mã Hiền không nhịn được cười khẩy trong lòng. Lại còn mang loại phù lục công năng này ra khoe khoang? Hắn chỉ liếc mắt nhìn tiểu người giấy rồi dời lực chú ý lên không trung. Móng vuốt lóe lên ngân quang, chộp lấy con Thanh Xà lớn! Nhưng một kích qua đi, Thanh Xà lớn chỉ lắc lư hai cái, phù văn vẫn chưa tiêu tán đi! Bất quá tốc độ của nó đã chậm lại một cách đột ngột.
“Thượng phẩm Thanh Xà phù?” Tư Mã Hiền có chút bất ngờ. Nội tình Kha gia hắn biết rất rõ. Kha gia nhiều năm qua, chỉ vẽ được ba tấm hình ý phù thượng phẩm, nhưng cả ba tấm phù lục thượng phẩm này đều đã rơi vào tay Trương Thông, thành chủ Ẩn Thanh thành trước kia. Từ sau lần đó, dù là Kha Vĩnh Hạ hay Kha Nhân đều không thể vẽ ra được phù ý hình thượng phẩm nào nữa! Bởi vậy, lúc Kha Hậu tế ra năm tấm mực giao phù tấn công Lâm Triều Nguyên thì bị Lâm Triều Nguyên chém tan tành chỉ bằng một đao, vì đó là phù lục trung phẩm!
Tư Mã Hiền trúc cơ trung kỳ, dốc hết sức công kích con Thanh Xà lớn mà vẫn không thể tiêu diệt nó! Việc này làm hắn vô cùng nóng nảy, vừa ra tay tiếp tục công kích Thanh Xà lớn vừa hô lớn: "Tiểu tử, ngươi là phù sư sao?” “Tấm thượng phẩm Thanh Xà phù này là do ngươi vẽ?” Liên tưởng đến tờ giấy người phù trên mặt đất kia, Tư Mã Hiền đã đoán được bảy tám phần, tiểu tử đối diện chắc chắn là một phù sư. Mà trình độ vẽ bùa của hắn chắc chắn không dưới Kha Vĩnh Hạ!
“Các ngươi nhìn kìa! Đó là cái gì?” Từ xa bên ngoài Trường Thanh Nhai, trong đám tu sĩ đang vây xem bỗng có người kinh hãi kêu lên. Đám người vội nhìn theo. Không trung dị tượng liên tiếp xuất hiện! Chỉ thấy phía trên không trung vị trí hai người Trúc Cơ giao chiến chẳng biết từ lúc nào đã biến thành hơi nước mịt mù! Trong nháy mắt hơi nước đột ngột mở rộng, trên không lập tức! Thủy triều cuồn cuộn! Tựa biển cả mênh mông nổi giận, gió biển gào thét. Thủy triều càn quét ngang trời, che kín đất! Mọi người thấy cảnh này đều đoán được là do đao quang của Ninh Phong tạo thành. Bởi những dị tượng này là thứ xuất hiện sau mỗi khi Ninh Phong ra đao. Nhưng không một ai để ý tới! Trong trời nước bao la, có một vệt đao quang cực kỳ mờ mịt như ẩn như hiện! Chính nó đang vô thanh vô tức trảm xuống!
“Đến, đến rồi.” “Chính là một đao này.”
Chỉ có một người, đứng ở trên sân thượng của lầu các bốn tầng phía xa phát hiện đạo ánh đao trắng nhạt kia.
“Lâm nhi, muội đang nói cái gì vậy?” Trần Nguyệt Linh nghiêng đầu sang, nhíu mày nhỏ giọng hỏi. Nàng thấy Trần Lâm bên cạnh có vẻ mặt ửng hồng, không rõ nàng là vì hưng phấn hay là do kích động.
Trần Lâm lắc đầu, mắt vẫn chăm chú nhìn vào giữa không trung. Cảnh này nàng đã quá quen thuộc! Lúc trước chính là một chiêu đao pháp này suýt chút nữa đã lấy mạng của nàng! Giờ nàng cuối cùng đã thấy rõ được vòng đao quang trong biển cuồng nộ kia!
Thanh Xà lớn lúc này đã bị Tư Mã Hiền đánh bị thương, thân rắn vặn vẹo, tốc độ tấn công đã giảm đi rõ rệt. Sự thay đổi trên không trung, Tư Mã Hiền đương nhiên chú ý tới. Mặc dù hắn không phát hiện đạo đao quang mờ mịt kia nhưng hắn biết chắc trong đó có bẫy! Hắn trực tiếp lật ra pháp khí phòng ngự rồi ném lên đỉnh đầu! “Thôn Nhật chén!” Một chiếc bình rượu màu biếc lập tức bay lên không trung, nháy mắt bắn ra một làn sương xanh, bao phủ lấy đỉnh đầu Tư Mã Hiền! Vùng sương xanh này dài rộng năm trượng, phạm vi phòng ngự không nhỏ, chí ít cũng là pháp khí trung phẩm. Thủy triều nhanh chóng rút xuống. Đạo đao quang vô thanh vô tức cuối cùng cũng bị làn sương xanh nuốt trọn, không phát ra chút tiếng động nào.
“Ha ha, chỉ là mẽ ngoài!” Tư Mã Hiền bắt đầu cười, Thôn Nhật chén này chưa bao giờ làm hắn thất vọng! Nhưng ngay lúc này sau lưng hắn lại vang lên tiếng gió! Nụ cười trên mặt Tư Mã Hiền cứng lại: “Ai!” “Dám đánh lén lão phu từ phía sau!” Hắn vội quay người lại, trực tiếp tung một trảo chụp tới nhưng lại bắt hụt! Nhìn xuống thì ra là tấm người giấy nhỏ kia. Người giấy nhỏ giơ đao, tựa như bày ra tư thế, bổ ngang tới. Một đạo ánh đao! Như Hồng Nhạn bay lên trên mặt đất! Trực tiếp đánh vào phần eo của Tư Mã Hiền.
Tư Mã Hiền giật mình, người giấy phù cũng có thể tấn công sao? Vội xoay người một cái tránh khỏi công kích của người giấy nhỏ, tiếp đó lại tung ra một trảo cào nát người giấy nhỏ! Sưu, phù văn tản ra, người giấy nhỏ hóa thành một đám khói trắng rồi tan trên mặt đất. Thanh tiểu đao kia cũng rơi xuống đất.
Ninh Phong chờ, chính là thời khắc này! Tay trái nhanh chóng giơ lên! Hai đạo phù văn một lần nữa cuộn về phía Tư Mã Hiền. Phù văn xoắn xuýt nhảy lên trên không trung, trong nháy mắt lại hóa thành hai tấm người giấy nhỏ, trong tay bọn chúng vẫn là một thanh tiểu đao. Sau khi hai người giấy nhỏ hạ xuống, cầm tiểu đao, một trái một phải, tách nhau ra chạy về phía Tư Mã Hiền.
“Tiểu tử, ngươi có hết chiêu rồi hay không?” “Đem cả người giấy phù ra, mất mặt xấu hổ quá!” Tư Mã Hiền giận dữ cười nói, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, thấy con Thanh Xà lớn bị sương xanh của Thôn Thiên chén thôn phệ, đã không còn chút sinh khí nào. Rồi hắn giơ vuốt, bắt đầu vồ lấy người giấy nhỏ bên trái. Nhưng rất nhanh, Tư Mã Hiền liền nhận ra! Hai người giấy nhỏ này mạnh hơn rất nhiều so với người giấy nhỏ ban nãy. Nhất là khả năng né tránh, tốc độ của chúng cũng nhanh hơn thấy rõ!
“Chẳng lẽ hai người giấy phù này là thượng phẩm?” Trong lòng Tư Mã Hiền âm thầm giật mình. Nhưng hắn rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, với thực lực của hắn thì dù hai người giấy này đến tấn công, hắn cũng ứng phó được. Đơn giản là lãng phí chút thời gian thôi!
“Xem đao!” Ninh Phong hô lớn một tiếng lập tức thu hút sự chú ý của Tư Mã Hiền. Dù sao đao thuật của Ninh Phong còn đáng sợ hơn nhiều so với những người giấy nhỏ kia. Tư Mã Hiền vội ngẩng đầu lên, thấy Ninh Phong đã ra đao.
Sưu Hồn Trảm! Chiêu thứ ba, truy hồn! Đao quang ổn định, chậm rãi, loáng lên chớp nhoáng đánh tới bên này. Tư Mã Hiền đưa tay bắt hụt giữa không trung, dễ dàng cản được đạo ánh đao này. Tư Mã Hiền có chút bực mình, chiêu đao này của đối phương thật sự là không có chút sức lực nào cả. “Tiểu tử, ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao? Một đao kia ban nãy còn mạnh hơn một đao này nhiều…” Hắn còn định chế nhạo Ninh Phong vài câu. Nhưng rất nhanh Tư Mã Hiền đã phát hiện không đúng. “Hả? Sao giọng của ta càng ngày càng nhỏ…” Hắn cảm nhận rõ ràng hai tay mình đang rủ xuống, linh khí cũng bắt đầu chảy ngược, chảy về đan điền. “Sinh cơ của ta hình như đang bị xói mòn…” Tư Mã Hiền cố gắng nhìn thì lúc này mới nhận ra trước người mình chẳng biết từ khi nào đã đứng mấy cây cột nhọn hoắt, màu đất vàng.
“Đây không phải cột mà là cái dùi…” Tư Mã Hiền cưỡng ép vận linh, muốn để mình tỉnh táo. Nhưng đáng tiếc hắn đã bất lực. Vì hắn cảm giác ý thức của mình bắt đầu mơ hồ!
“Không đúng, ý thức của ta không phải là trở nên mơ hồ…” “Mà là thần trí của ta, đang bị tước đoạt…” Trước khi vẫn lạc, Tư Mã Hiền cảm nhận rõ rệt thần trí của mình dường như bị một cỗ thần thức còn cường đại hơn thôn phệ. Cỗ thần thức kia, có vẻ quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận