Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 151: Hai linh thạch mối thù

Lúc này bên ngoài thành Phượng Đao, đang là tháng tư.
Chim oanh bay lượn, cỏ cây mọc um tùm, xung quanh tràn ngập một màu xanh tươi. Hai bên đại lộ ngoài thành, đều là những ruộng linh điền xanh mướt.
Cây linh tuệ trong ruộng, lúc này vẫn chưa trưởng thành.
Nếu cẩn thận nhìn, liền có thể phát hiện có mấy vị phu trồng linh thực, đang lom khom người, bận rộn trên các thửa ruộng.
Đại lộ ngoài thành này, thông suốt đến khu vực cho thuê do Lâm gia xây dựng ở ngoại thành.
Thuận theo con đường này, đi thêm vài dặm nữa, sẽ đến một khu rừng cây lớn.
Hai bên đường, đều là cây cối cao thấp.
Đến đây, con đường liền hẹp lại rất nhiều.
Trong đường rừng này, thỉnh thoảng có tu sĩ đi qua, ngẫu nhiên cũng có thú sủng của tu sĩ chạy ngang.
Thời gian trôi qua, mặt trời, từ trên đỉnh đầu, rốt cuộc cũng chậm rãi chuyển sang phía tây.
Dưới ánh chiều tà, bóng cây bị kéo dài ra rất xa.
Mà lúc này, trên đường rốt cục lại có người qua lại, hai bóng người, dưới ánh chiều tà đổ bóng dài trên mặt đất, từ xa đến gần đi tới.
Bọn họ đi từ hướng khu cho thuê, dường như muốn đi về phía thành Phượng Đao.
Một trong số đó, tầm hơn năm mươi tuổi, thân hình hơi béo, bước chân vô cùng phù phiếm, nhìn qua liền biết là người thường lui tới chốn trăng hoa.
Người còn lại thân hình cường tráng, nhất là đôi cánh tay kia, rõ ràng to khỏe hơn người thường rất nhiều.
"Lão Hà à, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi đã thông đồng với cái con nhỏ đạo lữ của Giang Vệ rồi không?"
Người trung niên mập mạp cười dâm, nhìn người còn lại nói.
"Trần chấp sự, đồ ăn thì có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không thể nói lung tung được!"
Người được gọi là Lão Hà nghe vậy, mắt lộ vẻ không vui, nghiêm túc nói:
"Vợ bạn, không thể lừa gạt. Lão Giang thế nào cũng là bạn cũ lâu năm với chúng ta, hắn bất hạnh gặp nạn, ta đau lòng còn chưa kịp, làm sao có thể đi làm chuyện đó được?"
"A? Thật là như vậy sao?"
Trần chấp sự làm vẻ kinh ngạc, cười nói: "Vậy Lão Hà ta hỏi ngươi, dạo gần đây vì sao ngươi thích chạy đến nhà Lão Giang, mà lần nào cũng đi vào ban đêm, đến hừng đông mới đi ra?"
"Ngươi! Ngươi lại dám theo dõi ta?"
Sắc mặt Lão Hà lập tức trở nên khó coi, như sắp nổi giận.
"Không có, không có."
Trần chấp sự vội vàng xua tay, cười đùa giải thích: "Lão Hà, ngươi gấp làm gì? Khách khí quá rồi, chúng ta là anh em tốt không phải sao?"
"Ngươi yên tâm đi, chuyện này chỉ có ngươi biết, ta biết, trời biết, đất biết, ta tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ ai!"
"Nói nữa, Lão Giang chết rồi, các huynh đệ chiếu cố một chút đến cái đạo lữ nhỏ của hắn, đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Đúng không Lão Hà? Ta thật lòng mừng cho ngươi đó!"
Sắc mặt Lão Hà hơi dịu lại, hừ một tiếng, dường như đã ngầm thừa nhận những lời mà Trần chấp sự vừa nói.
Trần chấp sự lại nhích mặt béo lại gần, cười hềnh hệch hỏi: "Lão Hà à, cái con nhỏ đó dáng người ngon nghẻ quá nhỉ, trước lồi sau lõm, thằng em ngươi đúng là có phúc không cạn!"
Lão Hà không trả lời, nhưng trong mắt của hắn hiện lên những hình ảnh hư ảo.
Biểu lộ của hắn cũng bắt đầu trở nên nghiền ngẫm.
Khóe miệng của hắn cũng không kìm được mà thả lỏng, cuối cùng, hắc hắc cười vài tiếng.
Trong tiếng cười kia, tràn đầy vẻ đê tiện và bẩn thỉu… "Lão Hà... Ta nói lần sau ngươi có thể thuận tiện mang ta theo không? Để cho huynh đệ cũng mở mang kiến thức một chút."
"Chậc chậc, Trần chấp sự, ngươi đây là dự định muốn xen chân vào?"
"Ba khối linh thạch, thế nào?"
"Ba khối linh thạch? Ha ha, ba khối linh thạch mà cũng muốn đi mở mang sao? Trần chấp sự, ngươi có phải là đang phát cuồng vì phụ nữ rồi không?"
"Ba khối linh thạch, ngươi chi bằng đến Vạn Hồng Các đi còn hơn..."
"Năm khối, thế nào?"
"... Năm khối cũng ít, trong túi trữ vật của ngươi nhiều linh thạch như vậy cơ mà."
"Lão Hà ngươi muốn gì vậy? Số linh thạch này là tiền thuê nhà, lát nữa còn phải nộp lên cho nội vụ đường đó! Đừng có mơ!"
Hai người cứ vừa đi dọc theo con đường mòn trong rừng, vừa trò chuyện những chuyện đồi trụy.
Bọn họ hoàn toàn không chú ý đến, trong rừng cây bên phải, có một bóng dáng đỏ thẫm như ẩn như hiện, đang nương theo ánh chiều tà, phi tốc lao đến từ phía sau lưng bọn họ!
"Ai!"
Lão Hà tựa hồ cảm giác được phía sau lưng có gì đó bất thường, đột nhiên quay đầu lại!
Nhưng mà, không thấy gì cả.
Con đường mòn trong rừng này, không có một ai!
Chỉ có bóng dáng của mình, dưới ánh chiều tà đổ bóng xuống đất, cái bóng bị kéo dài ra rất xa.
"Bộp ~"
Lão Hà nghe được một tiếng vang, tiếng vang tựa hồ là do vũ khí sắc bén vạch phá không khí tạo thành tiếng gió.
Hơn nữa nghe vị trí âm thanh này, chắc là từ phía sau truyền đến.
Trong lòng Lão Hà có chút hoảng, muốn quay đầu lại nhìn cho rõ ngọn ngành.
Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy đầu của mình, dường như không nghe theo sự sai khiến!
Hoàn toàn không thể động đậy!
Sau đó hắn kinh ngạc phát hiện, bóng dáng mình trên mặt đất, dường như có một vật thể tròn đang nhanh chóng tách rời khỏi những bộ phận khác...
Đó chính là đầu của hắn!
Đầu đang xoay tròn nhanh chóng trong không trung, mắt của Lão Hà cũng đi theo mà xoay.
Trước khi sinh cơ hoàn toàn biến mất, hắn nhìn thấy thân thể của mình.
Thân thể của hắn, vẫn còn đứng vững trên mặt đất, giữ nguyên tư thế ban nãy.
Bên cạnh, thì đứng một người áo đỏ, hình dáng của hắn, Lão Hà không thấy rõ lắm.
Nhưng có cảm giác, người này hình như rất quen!
[Độ thuần thục cơ sở đao pháp +1] [Tuổi thọ]: 16/70 tuổi Ninh Phong nhìn đầu Hà Tùng, lăn vòng rồi rớt vào bên phải rừng cây.
Sau đó mới quay đầu lại, nhìn về phía Trần chấp sự: "Trần chấp sự, đã lâu không gặp?"
"Ngươi... là..."
Trần chấp sự lúc này cũng đã thấy rõ được bộ dáng vị đao khách trước mặt.
Hắn nhận ra!
Đây chính là cái tên thiếu niên ở nhà trọ ngoài thành năm xưa, lúc trước đã lừa hắn hai khối linh thạch, là cái tên phế vật đó!
Chỉ tiếc Trần chấp sự quên mất tên của hắn rồi.
Cho dù có nhớ thì hắn cũng không thể gọi được.
Bởi vì Ninh Phong đã đâm đao vào ngực của hắn rồi.
"Trần chấp sự, lúc đó ngươi có từng nghĩ, việc lừa ta hai khối linh thạch, có một ngày sẽ phải dùng mạng để trả không?"
Đây là câu cuối cùng mà Trần chấp sự nghe được trước khi ý thức mơ hồ.
[Độ thuần thục cơ sở đao pháp +1] [Tuổi thọ]: 16/71 tuổi Thân thể Trần chấp sự còn chưa ngã xuống đất, Ninh Phong đã thu hồi trúc suối đoạn!
Trực tiếp xách hai cái xác của hắn và Hà Tùng lên, sau đó vội vã chạy vào rừng sâu.
Khu rừng cây này, hắn rất quen thuộc.
Ở con đường mòn này, hắn đã từng gặp cướp tu, đã từng chôn xác.
Nhanh chóng tìm túi trữ vật của hai người, lại nhặt đầu của Hà Tùng trở về, để chung một chỗ.
Sau đó móc bột hóa thây ra, đổ nửa gói lên trên xác hai người.
"Xì xì xì!"
Bột phấn vừa gặp máu thịt, lập tức bốc cháy sủi bọt, rất nhanh xác hai người đã hóa thành một vũng nước vàng, thấm xuống lòng đất.
Ngày mai khi mặt trời mọc, nơi này sẽ y như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngồi xổm trong khu rừng bí mật, nhìn chăm chú lên con đường, đợi đến khi mọi thứ không có gì khác thường.
Ninh Phong mới vòng qua khu rừng, từ một bên khác của khu linh điền, đi về phía cổng thành Phượng Đao.
Lúc này hoàng hôn sắp hết, ánh chiều tà vô cùng đỏ rực.
Mà người đứng gác ở cửa thành, đã đổi người từ lâu.
Đứng ở vị trí cửa thành, là những thành viên đội hộ vệ mới vừa gia nhập.
Lỗ Sơn và Hoàng Thiện Mục.
Ánh chiều tà chiếu vào mắt, Hoàng Thiện Mục cảm thấy có chút khó chịu, rất muốn xoa xoa mắt.
Đột nhiên, cảm giác có một cơn gió, dường như vừa thổi qua người.
Hắn không khỏi rùng mình một cái, rồi kéo chặt cổ áo của bộ đội hộ vệ còn chưa vừa người vào.
Còn Lỗ Sơn đối diện hắn, thì lại đang nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút ngẩn người.
Một lúc sau.
"Lão Hoàng, sao thế?"
"Lão Lỗ, ngươi có cảm thấy ban nãy như có người đi ngang qua không?"
"… Trước khi vào vị trí, ngươi đã ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi. Còn ngươi thì sao?"
"Mấy món ăn?"
"Hai món... Không đúng, sao ngươi lại hỏi cái này?"
"Hai món ăn mà cũng uống say được vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận