Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 165: Sơ tế dịch dung phù

Chương 165: Sơ thử dịch dung phù.
Gia chủ Diệp gia là Diệp Minh, Diệp Minh có ba người con trai, trưởng tử Diệp Thiên, thứ tử Diệp Thịnh, út tử Diệp Long.
Diệp Minh có một người em trai, người em này mấy chục năm trước đã mất, nhưng có để lại hai con trai là Diệp Hạo Giang và Diệp Chí Văn.
Diệp Ngọc Liên là con gái của Diệp Thiên.
Nếu Diệp Minh đột phá Trúc Cơ thất bại, thì Diệp Thiên chắc chắn sẽ trở thành gia chủ đời tiếp theo.
Nếu cưới Diệp Ngọc Liên, địa vị trong Diệp gia có thể coi như bước vào tầng lớp cao nhất của gia tộc.
Nhưng Ninh Phong hiện tại làm sao có thể dễ dàng bị Diệp Chí Văn dùng miếng bánh vẽ này làm động lòng?
Hắn đã sớm suy nghĩ kỹ, dù sao cũng là làm Khách khanh, sao không chọn Lâm gia?
Lâm gia có chỗ dựa lớn như vậy, làm sao Diệp gia, một Tiên Tộc nhỏ có thể so sánh?
Cho nên Diệp Chí Văn nhiều lần đến nhà, đều bị Ninh Phong từ chối khéo léo.
Sau khi ăn mấy lần bế môn canh, Diệp Chí Văn liền không còn đến tìm Ninh Phong nữa.
Hắn không biết Ninh Phong đã lên Luyện Khí tầng bảy.
Nếu hắn biết, hắn cũng không thể nào đến mời chào Ninh Phong nữa.
Trong Trường Sinh Hạng tử, có ba mươi sáu gia đình.
Bây giờ, về mặt thực lực, có thể hơn Ninh Phong một bậc chỉ có lão tổ Diệp gia Diệp Minh!
Ngay cả Diệp Thiên cũng chưa chắc có thể hơn hắn!
Một đường đi về phía Phường thị.
Đi đến gần hẻm Tinh Nguyên, có một chỗ rẽ tương đối hẹp, chiều rộng không quá ba thước.
Ninh Phong liếc mắt nhìn trước sau, xác định không có ai, liền lập tức lách người, chui vào chỗ rẽ.
Sau ba hơi thở, từ phía bên kia ngõ rẽ bước ra một tu sĩ mặc đạo bào màu xám nhạt.
Hắn ước chừng tầm ba mươi lăm tuổi, dáng người khá cao, tướng mạo hết sức bình thường.
Loại tướng mạo này, chỉ cần thả vào trong đám người, sẽ như đá chìm đáy biển, chìm nghỉm trong đám đông.
Vô luận hắn đứng cùng ai, cũng sẽ không để người chú ý đến hắn, bởi vì vẻ ngoài của hắn quá ư là bình thường.
Bình thường đến nỗi coi như ngươi đứng trước mặt hắn, cũng sẽ không cố ý nhìn chằm chằm vào mặt hắn mà nhìn, thậm chí sẽ vô ý thức chuyển lực chú ý sang nơi khác.
"Cái dịch dung phù này, không biết hiệu quả thế nào?"
Ninh Phong sờ lên mặt mình, lẩm bẩm.
Tu sĩ trung niên này, chính là hắn dùng dịch dung phù, tạm thời thay đổi một chút đặc điểm bề ngoài.
Có điều hắn không có gương trong tay, không cách nào nhìn thấy bộ dạng khuôn mặt mình bây giờ thế nào.
Gần đây, Ninh Phong không chỉ tăng độ thuần thục của trung cấp phù lục lên, ngay cả mấy phù lục ít dùng hắn cũng dành thời gian học thêm mấy loại.
Ngoài địa khoan phù và Ẩn Thân Phù đã học trước đó,
các phù lục ít dùng như ngự thú phù, dịch dung phù, người giấy phù, Vũ Linh phù,
Ninh Phong cũng đã dần dần nắm giữ được trong khoảng thời gian này, đồng thời độ thuần thục trên bảng cũng đạt đến nhập môn.
Hiện tại hắn sử dụng dịch dung phù này, là một tấm hạ phẩm, mỗi lần phát động dịch dung phù, có thể duy trì trong sáu canh giờ.
Sau sáu canh giờ, ngũ quan đặc trưng sẽ khôi phục lại bộ dạng trước đó.
Nếu muốn khôi phục sớm hơn, chỉ cần niệm một đoạn pháp quyết, là có thể trực tiếp xóa bỏ hiệu quả của dịch dung phù.
Dịch dung phù chỉ là che chắn một chút đặc điểm trên bề ngoài, chứ không phải là thay đổi xương cốt trên vật lý, cho nên sau khi sử dụng dịch dung phù, sự thay đổi chỉ có hạn.
Kém xa sự linh hoạt của dịch dung pháp thuật, có thể hoàn toàn thay đổi bề ngoài, ngũ quan, dáng người, thậm chí là khí tức của một người.
Nhưng đối với Ninh Phong mà nói, như vậy là đủ rồi.
Bây giờ hắn muốn đi Phường thị để bán một chút phù lục.
Dịch dung phù, quá đủ dùng.
Hơn hai tháng này, ngoài số phù lục dự trữ, trên người hắn lại có thêm hai ngàn tấm phù lục.
Trung cấp phù lục và phù lục ít dùng đều có, những phù lục này hắn tạm thời không muốn bán thông qua Bảo Lâm Đường.
Cho nên, dịch dung giao dịch sẽ an toàn hơn.
Có điều, Ninh Phong tại chỗ rẽ cũng đồng thời thay đổi bộ pháp bào màu đỏ, bây giờ hắn mặc chính là một bộ pháp bào bình thường, nên khí tức bên ngoài lộ ra là Luyện Khí kỳ tầng bảy.
Trên đường đi đến Phường thị, khi đi ngang qua một cửa hàng, Ninh Phong nhìn thấy bên trong cửa hàng có một tấm gương đồng.
Hắn cố ý đi vào, giả bộ muốn mua đồ, tiện thể soi gương một cái.
Sau đó, trong ánh mắt khó hiểu của chưởng quầy, hắn trực tiếp rời đi, hắn rất hài lòng.
Tu sĩ trung niên trong gương, ngay cả chính hắn cũng nhận không ra.
"Ta muốn làm một cái giấy phép bày sạp."
Tại chỗ quản lý của Phường thị, Ninh Phong nói thẳng ý đồ của mình với nữ tu tiếp đãi.
"Bày sạp tạm thời, năm mươi nát linh thạch một ngày."
"Nếu làm giấy phép bày sạp nửa năm, tám khối linh thạch!"
"Giấy phép một năm, mười hai khối linh thạch!"
Nữ tu ngẩng mắt lên, muốn nhìn người đối diện báo giá, nhưng không hiểu sao, ánh mắt của cô vừa chạm vào mặt người đối diện lại không tự chủ được dời ánh mắt sang chỗ khác.
"Ta làm tạm thời trước."
Ninh Phong đưa một khối linh thạch ra, trên người hắn bây giờ căn bản không có mang theo nát linh thạch.
Kiếp trước, hắn cũng không thích mang tiền lẻ.
Chỉ cần là dưới mười đồng, hắn đều sẽ lấy từ trong ví ra, để riêng một chỗ trong nhà.
Nhưng mà phí bày sạp có vẻ đã tăng, lần trước Ninh Phong làm giấy phép ở khu vực cổng, chỉ tốn hai mươi nát linh thạch.
Lần đó chủ yếu là do Lâm gia chiến hậu bồi thường cho Phường thị, dù sao trong giai đoạn đó, rất nhiều tán tu trong Phường thị đều không thể kinh doanh, căn bản không có thu nhập.
Việc giảm bớt một chút tiền thuê, tương đương với biến tướng dành chút chiếu cố thôi.
Bây giờ thành nội đã ổn định, tiền thuê tự nhiên sẽ trở về tiêu chuẩn trước chiến tranh.
"Ngươi chuẩn bị bán hàng hóa gì?"
Nữ tu lại hỏi.
Ninh Phong trầm ngâm một chút, rồi mới nói: "Phù lục, bí tịch, pháp khí."
Nữ tu tiếp đãi trả lại năm mươi nát linh thạch, sau đó lấy từ trong tủ gỗ một tấm bảng gỗ, đưa cho Ninh Phong.
"Khu bày sạp hiện tại đã được chỉnh đốn, không thể tùy ý chọn sạp nữa, lấy được nhãn hiệu nào, sẽ bày tại vị trí đó!"
Ninh Phong nhận lấy tấm bảng gỗ xem xét, mặt trước khắc: Giấy phép bày sạp tạm thời.
Mặt sau thì khắc: Sạp số một trăm ba mươi bảy.
Cầm bảng gỗ đến khu bày sạp, liếc nhìn một lượt, người đông như kiến, một khung cảnh phồn hoa hưng thịnh.
Đây mới là bộ dạng vốn có của Phường thị!
So với lần trước đến thì còn náo nhiệt hơn.
Vất vả lắm mới tìm được gian sạp của mình, cũng không tính quá vắng vẻ, vị trí so với lần trước còn tốt hơn một chút.
Nhìn một lượt những sạp hàng xung quanh, Ninh Phong mới phát hiện, hóa ra toàn bộ những gian sạp này đều bán bí tịch, hoặc là phù lục và pháp khí.
Xem ra Phường thị gần đây cũng chỉnh đốn lại, tăng cường quản lý, khu bày sạp bắt đầu phân loại hàng hóa, các sạp bán cùng loại hàng hóa, đều cố gắng tập trung ở một khu vực.
Làm như vậy thuận tiện cho khách hàng chọn lựa, cũng tiết kiệm rất nhiều thời gian cho cả hai bên.
Có điều như vậy thì sẽ dễ xảy ra cạnh tranh về giá, sẽ có chút bất lợi đối với chủ sạp.
Nhưng nhìn chung thì lợi nhiều hơn hại, dù sao lượng người tập trung, khách hàng mục tiêu tụ tập ở một khu vực, lượng giao dịch chắc chắn sẽ cao hơn.
So với tự mình một mình trốn ở trong góc ôm cây đợi thỏ thì tốt hơn nhiều.
Từ trong túi trữ vật lấy ra một miếng da thú, đây chính là da thú của đám Đường Cốc, Ninh Phong cố tình giữ lại một miếng có tì vết, chính là để dùng khi bày sạp.
Số da thú còn lại, hắn đều giao hết cho hai nàng chế thành phù da.
Hai nàng hai tháng này đã chế ra không ít phù da, Ninh Phong hiện tại cũng chưa vẽ xong hết.
Hai nàng chế phù da, về chất lượng thì không có bất kỳ vấn đề gì, đó là kết luận Ninh Phong rút ra sau khi họa mấy ngàn tấm phù lục trong hai tháng này.
Đặc biệt là những tấm phù da được chế từ da Huyết Hồ, phẩm chất cực kỳ tốt, cho ra không ít phù lục thượng phẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận