Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 163: Hai mươi số 5 viện tử

"Ninh đạo hữu, sớm a." Đi qua viện tử số hai mươi lăm, Ninh Phong nghe được có người chào hỏi. Quay đầu nhìn lại, thì ra cửa sân số hai mươi lăm mở ra, người chào hỏi hắn là Mạc Chu Hành. Mạc Chu Hành tựa hồ đang tu luyện, thấy Ninh Phong đi ngang qua, tiện thể cất tiếng chào. Hai người từng là đồng đội khi còn ở đội hộ vệ trường sinh. Bình thường trên đường gặp mặt, đều sẽ trò chuyện vài câu, cả hai cũng hợp tính. "Mạc đạo hữu sớm, lại đang luyện côn pháp à?" Ninh Phong cười đáp lời, sau đó trực tiếp đi vào viện tử của mình. Viện của Mạc Chu Hành nhỏ hơn của Ninh Phong, chỉ có hai gian phòng. Không gian viện của Ninh Phong tốt xấu gì cũng được hơn bốn mươi mét vuông, nhưng dù là vậy, Ninh Phong vẫn cảm thấy không đủ, đôi khi luyện đao pháp, cảm thấy bó chân bó tay. Viện của Mạc Chu Hành nhìn không đến ba mươi mét vuông, Ninh Phong cũng nghi ngờ khi hắn luyện côn pháp, căn bản không thể thoải mái chân tay. Mạc Chu Hành là người tu côn, pháp khí của hắn là một cây gậy, cây côn này rất dài, tối thiểu cũng phải hơn một trượng. Vung mạnh trái phải một vòng, cộng thêm độ dài cánh tay, ít nhất phải mười mét mới đủ. "Luyện! Ta mỗi ngày đều luyện mấy canh giờ." Mạc Chu Hành thu côn thế, xoa mồ hôi trán: "Ninh đạo hữu, mời ngồi!" Lần đó Mạc Chu Hành cùng Ninh Phong chung đội tuần tra bị thương, tĩnh dưỡng nửa tháng, liền không còn cùng Ninh Phong tuần tra chung. Bất quá hắn xui xẻo, không lâu sau lại bị cướp tu đánh trúng vào sau lưng trong một lần tuần tra đêm. Lần này vết thương có hơi nghiêm trọng. Mạc Chu Hành gần như phải nằm giường hai tháng, khi hắn khỏi hẳn thì đội hộ vệ trường sinh đã giải tán. Rất nhiều hàng xóm thầm nói Mạc Chu Hành thật ra là may mắn, nếu hắn không bị thương, rất có thể sẽ chết trong nhiệm vụ tuần tra sau đó. Vì sau khi Mạc Chu Hành bị thương, những hàng xóm chung đội với hắn, trong lần tuần tra sau đó, cơ hồ toàn quân bị diệt, chỉ còn lại một người Luyện Khí sáu tầng sống sót. Mời Ninh Phong ngồi xuống bàn đá vọng lâu trong viện, Mạc Chu Hành rót cho Ninh Phong một chén trà. "Đa tạ." Ninh Phong nhận chén trà, uống một ngụm, phát hiện đây không phải linh trà mà là lá trà bình thường. Hương vị cũng rất bình thường, không phải trà ngon gì. Mạc Chu Hành cũng rót cho mình một ly, sau đó như uống rượu, ngửa cổ lên, uống một hơi cạn sạch. Lúc này mới lau miệng nói: "Ninh đạo hữu, ngươi đây là chuẩn bị ra ngoài đó à?" Ninh Phong cười nói: "Ta định đi Phường thị một chút, mua ít đồ dùng sinh hoạt các loại." Mạc Chu Hành ngạc nhiên nói: "Còn phải tự ngươi đi mua đồ dùng sinh hoạt à? Chẳng phải ngươi có hai tỳ nữ sao? Ta thường thấy các nàng đi mua cơm nước về." Ninh Phong khẽ giật mình, thật ra hắn không định mua gì, chỉ nói vậy cho có. Không ngờ Mạc Chu Hành hỏi kỹ như vậy. Liền cười nói: "Hai tỳ nữ của ta là phàm nhân, lại không có linh lực, không thể dùng túi trữ vật, có khi cần mua đồ nặng một chút, các nàng mang không nổi." "Thì ra là thế! Đúng đúng đúng, sao ta không nghĩ ra chứ?" Mạc Chu Hành vội vàng gật đầu, bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ. Sau đó hắn lại như nhớ ra điều gì đó, tiếp tục hiếu kỳ hỏi: "Ninh đạo hữu, ta thấy hai tỳ nữ phàm nhân của ngươi, dung mạo vô cùng xinh đẹp, ngươi mua ở đâu vậy?" "Có phải ngươi cố ý mua về làm ấm giường không?" "Ninh đạo hữu, lúc mua hoa hết bao nhiêu linh thạch?" Hắn một mặt ước ao nhìn Ninh Phong, liên tiếp đặt câu hỏi, mong chờ được Ninh Phong trả lời. Ninh Phong rất cạn lời. Bất quá hắn cũng thấy được, Mạc Chu Hành cũng không phải nảy sinh ý đồ với hai nàng. Chỉ là thật sự tò mò, muốn hỏi rõ những chuyện này. Con người Mạc Chu Hành, kỳ thực cái gì cũng tốt, chỉ là mọi việc quá thật thà. Nói khó nghe, có hơi thiếu tâm nhãn, rất dễ đắc tội người. Ninh Phong nghĩ mãi không ra tính cách như vậy, sao có thể sống sót đến bây giờ ở Tu Tiên Giới. Tính cách của Tô Nhã Cầm cũng là tùy tiện, nhưng ít ra còn có đầu óc, nhân tình thế sự đều nắm rõ. Mạc Chu Hành thì dường như không có chút đầu óc nào. Lần trước đi tuần, Phương Trần viện số bảy không hiểu mất tích, mọi người cùng nhau đi tìm Phương Trần. Vốn mọi người chỉ muốn làm theo hình thức, rồi trở về báo cáo, dù sao lúc ấy tình thế vô cùng không an toàn. Thế nhưng Mạc Chu Hành lại đề nghị để mọi người cùng nhau vào rừng vắng tìm kiếm. Hắn thực sự muốn đi tìm Phương Trần, sống phải thấy người, chết phải thấy xác kiểu đó. Vì chuyện này, Tô Nhã Cầm có chút nổi nóng, lúc tuần tra, Tô Nhã Cầm trực tiếp sắp xếp Mạc Chu Hành đến đầu ngõ gác. Đầu ngõ, là giao lộ duy nhất của Trường Sinh Hạng, tính nguy hiểm tự nhiên lớn hơn những chỗ khác. Cho nên xét theo góc độ khác, Mạc Chu Hành bị thương lúc tuần tra là vì hắn đắc tội Tô Nhã Cầm. Xét đến cùng, là do tính cách của hắn gây ra. Trầm ngâm một chút, Ninh Phong không trực tiếp trả lời vấn đề của Mạc Chu Hành. Mà là cười hỏi ngược lại: "Sao? Mạc đạo hữu cũng muốn mua mấy tỳ nữ à?" "Muốn! Sao lại không muốn!" Mạc Chu Hành đặt chén trà xuống, vỗ đùi: "Ninh đạo hữu, ta bị thương nằm trên giường một thời gian, ngay cả người bưng nước cũng không có!" Ánh mắt hắn lộ vẻ mong chờ, khóe miệng nhịn không được cong lên, tựa hồ đang nghĩ xa xôi cái gì: "Nếu bên cạnh có mấy tỳ nữ, có khi ta sẽ khỏi nhanh hơn..." Ninh Phong lắc đầu, cười nói: "Mạc đạo hữu nếu muốn mua tỳ nữ, cứ việc đến người môi giới mà chọn. Con đường ngoài Phường thị ấy, không phải có một đống người môi giới sao? Chỉ cần có linh thạch, ngươi muốn mua bao nhiêu cũng được!" "Ai!" Mạc Chu Hành nghe vậy, biểu cảm có chút ảm đạm, rót cho mình một chén trà, ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch. Đặt chén trà xuống, lúc này mới thở dài nói, nhìn Ninh Phong bất đắc dĩ nói: "Ninh đạo hữu không biết đó thôi, ta nằm giường hai tháng, chữa thương tốn không ít linh thạch, mà cả việc làm cũng mất! Bây giờ còn đâu ra linh thạch mua tỳ nữ?" "Đợt đó ta toàn nhờ lão bản Hoa, căn bản không có thu nhập, còn phải trả tiền thuê nhà, ai, một lời khó nói hết! Cái đội tuần tra này đúng là... đúng là làm ăn thua lỗ!" Ninh Phong lắc đầu cười thầm, vụ làm ăn thua lỗ này, không phải tự ngươi gây ra sao? Nếu không đắc tội Tô Nhã Cầm, có lẽ hắn đã không bị thương, nếu không bị thương, có lẽ sẽ không bị điều sang đội tuần tra khác. Có khi còn có thể luôn ở cùng đội với Tô Nhã Cầm và Ninh Phong. Ninh Phong cùng Tô Nhã Cầm, trong nhiều lần làm nhiệm vụ tuần tra như vậy, tuy cũng gặp qua tình huống nguy hiểm, nhưng ít ra cả hai người đều không bị trọng thương gì! "Mạc đạo hữu, trước kia ngươi chẳng phải làm thợ dò mạch sao? Sao vậy? Bây giờ không làm nữa?" Ninh Phong nhớ có một lần trò chuyện, Mạc Chu Hành nói hắn là thợ dò mạch, nằm giường lâu như vậy, chắc là có ảnh hưởng. "Dò cái rắm!" Mạc Chu Hành nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái gì là thợ dò mạch? Nói trắng ra thì là đào mỏ! Lần trước đại chiến, quặng mỏ cũng bị ảnh hưởng, sớm đã đóng cửa rồi!" Ninh Phong khẽ gật đầu, nói: "Thì ra là vậy." Thật ra hắn sớm biết, Mạc Chu Hành chỉ là một tu sĩ đào mỏ, chỉ là hắn sĩ diện, nói chuyện với ai cũng khoác lác mình là thợ dò mạch. Gần Phượng Đao thành, có một số dãy núi, trên núi sẽ có khoáng thạch. Trong phạm vi thế lực của Lâm gia, mọi tài nguyên đều là của Lâm gia, chỉ là Lâm gia chia cho một vài gia tộc xung quanh một số nơi. Những gia tộc này có thể tự do khai thác khoáng thạch trong quận của mình, nhưng phải nộp một phần lợi nhuận cho Lâm gia. Mỏ của các gia tộc đều thỉnh thoảng tuyển rất nhiều thợ mỏ, để bọn họ khai thác khoáng thạch. Trước đây, Mạc Chu Hành chính là đi khai thác khoáng thạch cho các gia tộc này. Sau đại chiến Lâm, các quặng mỏ đều đóng cửa, sợ bị đánh lén. Vì vậy, Mạc Chu Hành liền thất nghiệp. Khai thác khoáng thạch, có một chút nguy hiểm, mà còn rất vất vả. Nhưng thu nhập cũng xem như ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận