Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 342: Thúy trúc điểm bút viết trên đá

Thành công làm ra phù tăng lên, tương đương với chi phí giảm xuống, lợi nhuận tăng lớn. Vô luận là phù sư ở đẳng cấp nào, tỉ lệ thành công vẫn luôn là điều mà bọn họ theo đuổi.
Cẩn thận so sánh một chút kích thước và cảm giác của các loại bút phù, Ninh Phong cuối cùng chọn một cây bút phù màu xanh sẫm. Cây bút phù này có thân bút rất cứng cáp. Bên cạnh bút phù có một tấm bảng nhỏ viết: "Thúy trúc điểm bút viết trên đá, có thể tăng một phần rưỡi tỉ lệ thành công, hỗ trợ tĩnh tâm".
Cầm hộp bút phù đi đến trước mặt chủ cửa hàng lắc lư: "Chưởng quỹ, cây bút phù này bán như thế nào?".
Người thanh niên chưởng quỹ ngẩng đầu liếc nhìn cây bút phù, nói: "Cây bút này cần bảy mươi lăm khối linh thạch".
Ninh Phong cảm thấy hơi bất ngờ: "Vì sao đắt như vậy?".
Hắn vừa mới ở trong Phường thị xem qua bút phù ở các cửa hàng khác, loại bút phù có tỉ lệ thành công tương tự, giá bán chỉ khoảng bốn, năm mươi khối linh thạch. Hơn nữa giá đó ở tiệm khác chỉ là ra giá, nếu muốn mua chắc chắn có thể thương lượng.
Việc thanh niên chưởng quỹ đưa ra giá bảy mươi lăm khối linh thạch khiến Ninh Phong thấy có hơi chát. Lần trước Ninh Phong mua bút ngọc phù, tính cả phù tặng bút, giá cũng chỉ hơn mười khối linh thạch thôi. Bất quá cây bút ngọc phù kia là người bán cần tiền gấp nên bán tháo. Hơn nữa còn tiêu hao gần nửa độ bền, nói trắng ra là hàng đã qua sử dụng.
Thanh niên chưởng quỹ cười nói: "Chất liệu thân bút này được chế luyện từ mỏ Bích Vân, loại khoáng thạch này tự nhiên có công hiệu an thần tĩnh tâm. Vật liệu đặc thù, tự nhiên sẽ đắt một chút".
Hắn chỉ vào hộp bút trong tay Ninh Phong: "Khi vẽ bùa, việc an thần tĩnh tâm có lợi như thế nào, không cần ta nói nhiều phải không. Đạo hữu không ngại thử một lần rồi hãy nói?".
Kiểm tra hàng là một thủ tục bắt buộc. Ninh Phong lấy bút phù ra, cầm trong lòng bàn tay, vận một tia linh lực. Quả nhiên, sau khi cầm bút chưa đến nửa nhịp thở, linh đài lập tức trở nên thanh minh, thần trí thoải mái. Giống như giữa trời hè oi bức, đang đắm mình trong một vùng suối mát. Tất cả ý nghĩ lung tung, tạp niệm đều phảng phất như trong nháy mắt bị cách ly. Tâm định, thần nhàn!
"Đồ tốt". Ninh Phong trong lòng kinh ngạc thán phục, nhưng vẻ mặt vẫn không chút thay đổi. Vừa nãy hắn thấy trên bảng hiệu bên cạnh bút phù này có ghi rõ là bút này có kèm công năng tĩnh tâm, còn tưởng rằng là mánh lới chào hàng của người bán, nên vẫn chưa để ý. Không ngờ cây bút này thật sự có công hiệu tĩnh tâm. Việc tâm cảnh của phù sư phải ở trạng thái rất cao khi vẽ bùa, nên mỗi lần trước khi vẽ, Ninh Phong đều phải niệm một đoạn thanh tâm chú, chỉ là để tâm cảnh bình ổn xuống, trong quá trình vẽ phù có thể nâng tỉ lệ thành công lên mức cao nhất. Chỉ cần cầm cây Thúy trúc điểm bút viết trên đá này trong khoảng ba nhịp thở, Ninh Phong đã phát hiện cây bút tự mang hiệu quả tĩnh tâm còn mạnh hơn cả việc niệm thanh tâm chú.
"Sáu mươi khối linh thạch, thế nào?" Ninh Phong bắt đầu trả giá. Mua đồ mà không trả giá, đó chỉ là việc mà mấy cậu ấm nhà giàu làm.
Thanh niên chưởng quỹ mỉm cười: "Đạo hữu vừa vào cửa đã giảm ngay hai thành giá cả, quá ác". Rõ ràng những cảnh trả giá kiểu này hắn đã thấy quá nhiều, sớm đã có đối sách. Tiếp đó hắn lắc đầu, lại nói: "Sáu mươi khối linh thạch, chắc chắn là không được, bớt chút tiền lẻ có thể còn cân nhắc được". Bảy mươi lăm khối linh thạch, bớt chút tiền lẻ tức là còn bảy mươi khối linh thạch.
Ninh Phong tiếp tục cười nói: "Vừa rồi ta đã đi dạo mấy cửa hàng, loại bút phù tăng tỉ lệ thành công một phần rưỡi như thế này, có thể mua được với giá bốn mươi khối linh thạch. Cái công hiệu tĩnh tâm này đối với ta cũng không có tác dụng gì lớn, vì ta không phải là phù sư chuyên nghiệp, chỉ thỉnh thoảng vẽ một chút phù thôi".
"Nếu ngươi cảm thấy sáu mươi khối linh thạch mua được, ta sẽ mua cây bút phù này. Còn nếu cảm thấy mức giá này không hợp, ta chỉ còn cách đi hỏi thêm những nhà khác, vì trong tay ta không có nhiều linh thạch".
Thanh niên chưởng quỹ nghe vậy, vẻ mặt tuy không biến đổi, nhưng trong ánh mắt đã có một tia dao động. Hắn đã sớm quan sát Ninh Phong, khí tức trên người Ninh Phong khiến người khác nhìn không thấu. Mà bên hông cũng không đeo ngọc bài phù sư, xem ra không giống là phù sư. Bất quá thanh niên chưởng quỹ do dự hai nhịp thở, cuối cùng vẫn kiên trì nói: "Sáu mươi khối linh thạch quá ít, nếu đạo hữu thành tâm muốn, ta lại bớt thêm hai khối linh thạch, là sáu mươi tám khối linh thạch, thế nào?".
Thấy đối phương có chút nhả ra, Ninh Phong lại tiếp tục cười nói: "Đạo hữu, thật không dám giấu giếm, ta chuẩn bị mở một cửa hàng phù lục, hôm nay là đến Phường thị tìm nguồn hàng, nếu bút phù của ngươi có giá cả phù hợp, ta có thể hợp tác lâu dài với ngươi, nhập hàng ở chỗ ngươi, rồi đem một ít bút phù bày bán ở trong tiệm nhỏ".
Lời Ninh Phong nói có nửa thật nửa giả. Cửa hàng phù lục nhỏ sau khi khai trương, chắc chắn không chỉ bán phù lục, mà còn có cả da thuộc chế phù của Trang Tử. Hơn nữa đã là cửa hàng bán phù lục, một số vật phẩm xung quanh cũng phải có để kèm theo. Nếu khách vào mua da phù, phát hiện trong tiệm không có mực phù, thì lần sau có thể sẽ không ghé nữa. Phù sư mua da thuộc phù, cũng thường tiện tay mua luôn một ít mực phù. Mà bút phù, là một công cụ quan trọng của phù sư, nên chắc chắn cũng phải bày vài chiếc để bán ở trong tiệm. Ninh Phong vừa nãy đã dạo không ít cửa hàng phù lục, thấy số lượng bút phù ở cửa hàng này nhiều gần như không có cửa hàng nào có. Có thể cửa hàng này có phương pháp của riêng mình, nếu không đã không có nhiều bút phù như vậy.
Quả nhiên.
Thanh niên chưởng quỹ nghe những lời của Ninh Phong, trong mắt ánh sáng khẽ lóe: "A?"
"Đạo hữu, cái này coi như là hỏi đúng người rồi!"
"Cửa hàng nhà ta lấy chế bút để sống, những bút phù này đều là do nhà tự làm. Nếu ngươi muốn nhập hàng thì tìm ta là được". Thanh niên chưởng quỹ lập tức nhiệt tình bắt chuyện với Ninh Phong. Cuối cùng, cây Thúy trúc điểm bút viết trên đá được chốt giá sáu mươi khối linh thạch. Cất kỹ bút phù cùng phù liên lạc của thanh niên chưởng quỹ, cáo từ chưởng quỹ, Ninh Phong liền đi về.
Trên đường đi qua khu vực pháp khí, Ninh Phong lại nhớ tới thanh trung phẩm pháp đao của mình. Nhịn không được đi vào dạo thêm một vòng nữa. Cuối cùng kinh ngạc phát hiện, toàn bộ khu pháp khí chỉ có sáu cửa hàng có hàng thượng phẩm pháp khí bày bán. Sáu cửa hàng này đều thuộc hàng lớn trong Phường thị, nhưng mỗi cửa hàng nhiều nhất chỉ có một thanh thượng phẩm pháp khí, mà lại đều là kiếm cả. Thượng phẩm pháp đao, thì một thanh cũng không có.
"Thượng phẩm pháp khí, vậy mà lại hiếm đến thế". Ninh Phong lắc đầu thở dài. Xem ra ý định đổi đao của hắn, cần tạm thời phải gác lại, trung phẩm pháp đao, rất có thể còn phải dùng một thời gian nữa. Trước khi đột phá Trúc Cơ, Ninh Phong căn bản chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Bởi vì hắn không ngờ việc mua một thanh thượng phẩm pháp đao lại khó khăn như thế. Để làm rõ vấn đề này, Ninh Phong không kìm được mà túm lấy một tiểu nhị cửa hàng pháp khí để hỏi.
"Đạo hữu, ở đây các ngươi có thượng phẩm pháp đao không?".
Cửa hàng pháp khí này chính là một trong sáu cửa hàng có thượng phẩm pháp kiếm, tên là Ngọc Kiếm Đường. Chưởng quỹ Ngọc Kiếm Đường tự nhiên không có mặt ở trong tiệm, mấy người nữ tu đang trông tiệm.
Một nữ tu nghe Ninh Phong hỏi vậy thì biểu lộ không khỏi ngẩn người, sau đó quan sát Ninh Phong một hồi, rồi lắc đầu nói: "Đạo hữu, thượng phẩm pháp khí là vật khó cầu, cửa hàng chúng ta cũng đã phí chín trâu hai hổ mới có được một thanh kiếm ở buổi đấu giá."
"Thượng phẩm pháp đao? Ngươi đừng mơ tưởng".
Bạn cần đăng nhập để bình luận