Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 55: Lại nhìn tới phẩm phù

Chương 55: Lại nhìn tới phù phẩm.
Thượng phẩm tá lực phù!
Ninh Phong mừng như điên, cầm lấy tấm tá lực phù này, đặt ở lòng bàn tay vuốt ve, tỉ mỉ phẩm giám, quả thực thích không buông tay.
Cái này không phải là phù lục, rõ ràng là Linh Thạch.
Ròng rã mười mấy khối Linh Thạch a!
Phỏng đoán trước đó là chính xác, nguyên vật liệu tốt quả nhiên thu lợi được nhiều hơn.
Chỉ một tấm thượng phẩm tá lực phù này thôi, lợi nhuận đã vượt qua số tiền lời khi trước vẽ một ngàn tấm bùa vải bố.
Lần này tại Bảo Lâm đường mua hơn 900 tấm da phù.
Nếu toàn bộ vẽ xong, giả thiết có một phần mười là thượng phẩm tá lực phù, thì chính là chín mươi tấm.
Chín mươi tấm thượng phẩm tá lực phù, mỗi tấm theo mười ba khối Linh Thạch tính, thì là hơn ngàn khối Linh Thạch.
Đó còn chưa tính đến chuyện giá phù lục gần đây đang tăng…
Nếu như tăng tới hai mươi khối Linh Thạch một tấm…
Vậy sẽ được bao nhiêu Linh Thạch đây?
“Không được phiêu. Phiêu là dễ gặp chuyện lắm.”
Ninh Phong rất nhanh tỉnh táo lại, trong lòng không ngừng tự nhắc nhở bản thân.
Nhân lúc còn hăng hái, Ninh Phong tiếp tục vẽ bùa, chờ mong có thể vẽ ra thêm vài tấm thượng phẩm.
Đáng tiếc, được mất là chuyện thường tình, mọi thứ đều có xác suất của nó.
Ninh Phong liên tục vẽ tám tấm, mà không vẽ được thêm một tấm thượng phẩm nào.
Nhưng mà, tỷ lệ thành phù trung phẩm rõ ràng được nâng lên rất nhiều.
Trong tám tấm phù, hỏng một tấm, trung phẩm ba tấm, hạ phẩm bốn tấm.
Nếu theo tỷ lệ này, tỷ lệ thành phù đã cao tới tám phần.
Nhưng Ninh Phong biết không thể tính như vậy, số lượng quá ít.
Ít nhất phải vẽ hai trăm tấm, thì con số tỷ lệ thành phù mới chuẩn xác.
Ra ngoài viện ăn cơm, phát hiện hai nàng không có ở nhà, chắc là đã đi mua đạo bào rồi.
Ninh Phong mở nồi cơm ra, phát hiện đó là cơm Linh mễ.
Không kìm được lắc đầu: “Hai nha đầu này.”
Hắn không ngờ hai nàng lại thực sự đem những hạt Linh mễ rơi vãi trên mặt đất nhặt lên, rồi nấu cơm lại.
Nhưng hai nàng rất cẩn thận, nồi cơm Linh mễ này được vo rất sạch sẽ, Ninh Phong không tìm thấy một hạt cát nhỏ nào.
Bắt đầu ăn cũng không cảm thấy bị sạn.
Ăn cơm xong, hắn ra sân luyện một hồi đao pháp cơ bản.
Chỉ là cái loại đao phàm không hữu dụng này khiến cho Ninh Phong luôn cảm thấy có chút không thật, giống như mặc tây trang đi tắm vậy.
Luyện một hồi đã thấy tẻ nhạt vô vị, khó mà tận hứng.
Hắn quăng mạnh đao ra, "bang" một tiếng.
Thân đao cắm thẳng vào thân cây, chỉ để lộ ra chuôi đao.
Thế là Ninh Phong quay người bắt đầu luyện khai sơn thuật.
"Toa!"
Từng đạo lưu quang hướng thẳng vào giữa hố kiếm trong viện, làm tung tóe vô số cát bụi.
[Khai sơn thuật độ thuần thục +1]
[Khai sơn thuật độ thuần thục +1]
……
Cảnh giới tăng lên, lượng linh lực chứa đựng cũng tăng lớn.
Bây giờ Ninh Phong kích phát khai sơn thuật, so với lúc trước khi vừa tấn thăng lên trình độ tinh thông, mạnh hơn rất nhiều.
Không chỉ âm thanh xé gió khi kích phát nhỏ đi rất nhiều, mà uy lực cũng mạnh hơn.
Đất đai cứng như sàn nhà như vậy, chỉ cần một cái khai sơn thuật, cũng không kém gì đánh ra một lỗ to bằng đầu người.
Còn về chiều sâu, thì có độ sâu một cánh tay người lớn.
Mà lại, lượng linh lực tiêu hao cũng ít, bất quá đó chỉ là cảm giác của Ninh Phong.
Trên thực tế, là Đan Điền linh lực của hắn tăng lên rất nhiều, nên mới có cảm giác khi kích phát khai sơn thuật tốn ít linh lực như vậy.
Hơn nữa, không biết có phải nhờ pháp trận trợ giúp linh lực hay không mà độ thuần thục tăng nhanh hơn.
"Toa!"
Ninh Phong bắt đầu thử mở cung đồng thời cả hai tay, dần dần, tay trái cũng có thể thỉnh thoảng bắn ra lưu quang.
Chỉ là không thành thạo như tay phải, vì trước đó hắn chỉ dùng tay phải để kích phát.
Nếu như cả tay trái và phải đều có thể cùng lúc kích phát thì tốc độ tấn công có thể tăng lên gấp đôi.
"Toa!"
"Toa!"
Ninh Phong đang luyện đến hứng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Ai đấy!"
“Là ta, Lương Cao! Ninh đạo hữu có nhà không?”
Hóa ra là tên môi giới hỏa kế đến.
Ninh Phong mở cửa, Lương Cao nhìn thấy cái hố to trong viện thì giật mình.
Hắn há hốc miệng, nửa ngày không nói được lời nào.
Ninh Phong vỗ vai hắn: "Lương đạo hữu a, người môi giới các ngươi lại dám đem loại phòng ở này cho thuê, không sợ hại người sao?”
"May là đêm qua ta trốn trong phòng, phàm là bước ra ngoài một trượng thôi, chỉ sợ cũng thành thịt nát!"
Lương Cao định thần lại, vẻ mặt áy náy nói: “Có lẽ là Ninh đạo hữu trước đây ít khi thuê phòng, chứ bình thường người ta nếu thuê phòng thì trước khi vào ở sẽ mời người đến xem phong thủy, rồi sau đó bố trí một pháp trận gì đó.”
Ninh Phong giận dữ nói: "Các ngươi ít nhiều gì cũng phải có chút trách nhiệm, chí ít là trước khi ký hợp đồng cũng phải nói rõ cho ta những vấn đề tiềm ẩn về căn nhà, chứ nếu người khác thuê căn phòng này, mà không may mắn như ta, chẳng phải sẽ c·hết sao?"
"Người c·hết rồi, tháng sau các ngươi còn tìm ai mà thu tiền thuê nữa? Như vậy thì có lợi ích gì chứ?”
Ninh Phong đúng lý không chịu nhường: “Nếu như bây giờ ta hủy hợp đồng, thì chẳng phải các ngươi cũng phải sửa sang lại mới cho thuê được sao? Căn nhà nát bét như thế này, còn ai dám thuê?”
Hắn biết rõ Lương Cao đã đến đây xem thì chắc chắn đã được chưởng quỹ cho phép, phỏng chừng ít nhiều gì cũng phải bồi thường.
Hắn phải chiếm lý trước, nói nghiêm trọng một chút, biết đâu sẽ kiếm được chút lợi ích.
Quả nhiên.
Lương Cao cười khổ nói: "Điểm này đúng là cửa hàng nhỏ chúng ta sơ sót, chưởng quỹ nói, việc sửa chữa ngươi có thể tự mình lo, hoặc thuê người sửa chữa.”
Rồi hắn giơ một ngón tay lên nói: "Tiền thuê nhà tháng sau, chúng ta sẽ giảm cho ngươi một khối Linh Thạch. Ninh đạo hữu, ngươi thấy thế nào?”
"Được."
Ninh Phong gật đầu, những chỗ bị hư hỏng bên trong phòng, nếu đơn giản sửa lại một chút, chắc chỉ tốn không đến một khối Linh Thạch.
Việc này hắn đã tính từ trước.
Lương Cao nghe vậy trong lòng cũng thở phào.
Chắp tay nói: "Vậy cứ quyết định như vậy, Ninh đạo hữu ta xin phép cáo từ trước."
"Đi thong thả, không cần tiễn."
Lương Cao đi đến bên ngoài viện, bỗng dưng lại quay lại, dừng bước hít một hơi thật sâu.
Ninh Phong thấy hành động kỳ lạ của hắn, nhíu mày hỏi: "Sao thế? Lương đạo hữu có chuyện gì sao?"
Chỉ thấy Lương Cao vẻ mặt ngưỡng mộ, miệng lại nói: “Không có gì, không có gì, Ninh đạo hữu không cần tiễn."
Vội vàng cất bước ra khỏi viện, giúp Ninh Phong kéo cửa viện lại.
Lúc này hắn mới than nhẹ một tiếng: "Ninh đạo hữu đúng là một người vung tay lớn!”
Lương Cao gãi gãi đầu, lại khẽ lắc đầu, rồi mới rời đi.
Hắn nghĩ mãi không hiểu, Ninh Phong đã tốn nhiều Linh Thạch để bố trí một hộ viện trận pháp cấp bốn, điều này chứng minh tài lực của hắn rất mạnh.
Vậy mà tại sao vì chuyện sửa chữa căn nhà một khối Linh Thạch thôi, mà hắn lại tính toán chi li như vậy.
Dù sao chuyện như thế này xảy ra, người thuê tự mình xui xẻo mà thôi, chứ nếu xét kỹ, thực ra cũng không liên quan gì đến người môi giới.
Sau khi Lương Cao đi rồi, Ninh Phong lại tiếp tục luyện khai sơn thuật nửa canh giờ.
Cho đến khi thấy hai nàng trở về, mồ hôi nhễ nhại vác mấy chục cái túi, thế mà còn nhiều hơn lần trước mua đồ.
Ngoài ra, còn có thêm hai cái sọt tre trúc.
“Công tử! Chúng ta về rồi!”
Tần Tuyết giải thích: "Công tử, bọn em đi mua đạo bào, nghe chưởng quỹ nói trong phường thị rất nhiều đồ đều muốn tăng giá nên mua thêm một ít đồ ăn. Vì vậy mà về muộn!”
Ninh Phong khẽ gật đầu: "Không sao. Nhưng mà các nàng mua sọt trúc làm gì?"
Thực tình hắn nghĩ mãi không ra mua cái loại này làm gì.
Linh Thạch hoàn toàn không cần thiết phải xài vào những chỗ thế này.
Diệp Oánh nói: “Công tử! Hai cái sọt trúc này không mất tiền đâu! Tụi em mua nhiều đồ như vậy ở tạp hóa nên chưởng quỹ tặng cho!”
Tặng sao? Vậy thì không sao.
Diệp Oánh cười nói: “Trong phòng trữ đồ có cây đòn gánh, tụi em thấy sau Trường Sinh hạng có nhiều đất bùn, nên định lấy sọt trúc đi lấy chút đất về lấp cái hố kia.”
Nàng đưa tay chỉ vào cái hố kiếm to trong sân, lại nói “Như vậy thì không cần tốn Linh Thạch đi thuê người về lấp cái hố này.”
Ninh Phong nghe vậy trầm tư, muốn lấp cái hố kiếm này, chắc phải dùng hơn trăm sọt trúc cũng không đủ ấy chứ!
“Tốt! Tốt lắm!”
Mãi lâu sau hắn mới kịp phản ứng, bây giờ có hai người lao động miễn phí, không dùng thì phí!
Sao trước đây hắn lại không nghĩ ra chuyện này nhỉ?
Lại bớt đi một khoản Linh Thạch nữa.
Còn về chuyện bức tường nhỏ trong phòng chứa đồ bị sụp, lớn thì tự mình sửa chữa lại một chút, không thì cứ giữ nguyên cũng không ảnh hưởng đến tổng thể.
Dù sao nó cũng không ảnh hưởng lớn đến cuộc sống hằng ngày.
“Các ngươi tự xem mà thu xếp là được rồi.”
Ninh Phong giao phó xong, rồi vào nhà tiếp tục vẽ bùa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận