Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 71: Ít lưu ý phù lục sách

Chương 71: Ít ai để ý đến sách phù lục
Hắn nhìn thấy ngọc bài của Ninh Phong, biết thiếu niên này là phù sư họ Ninh.
Phù da? Phù mực?
Trong lòng Ninh Phong khẽ động, lần nữa ngồi xuống, tay lấy ra phù da, đặt trong lòng bàn tay vuốt ve.
Quan Hiền vội vàng nói: “Đây là phù da yêu thú chính tông, phẩm chất thuộc loại bên trên, Ninh đạo hữu cứ yên tâm đi.”
Phù da đương nhiên so với phù da cấp cao của Lâm gia kém hơn, nhưng so với loại Ninh Phong mua ở Bảo Lâm đường, tựa hồ còn tốt hơn một chút.
Hai gói phù da, tổng cộng hơn ba trăm tấm, Ninh Phong đánh giá một chút, nhiều nhất cũng chỉ ba khối Linh Thạch.
Ba bình nhỏ phù mực, phẩm chất cực tốt, gần như sánh ngang với phù mực của Lâm gia.
Ninh Phong âm thầm gật đầu, tính toán qua giao dịch này, có thể chấp nhận được.
Phù da mua ở Bảo Lâm đường đã vẽ xong toàn bộ, phù mực cũng nên chuẩn bị thêm một chút, tiện tay mua thôi, đây đều là vật tư cần thiết lâu dài của phù sư.
“Quan đạo hữu còn có vật gì tốt, cứ lấy ra xem thử đi, không thì đến tiên thành khác, chỉ sợ cũng càng khó bán đấy.” Đến cả vốn liếng cũng muốn móc ra bán, Ninh Phong đoán chừng Quan Hiền có lẽ muốn rời khỏi Phượng Dao thành.
Trước mặt hai ngọn núi lớn Lâm gia và Trương gia, tu sĩ cấp thấp ở Phượng Dao thành chẳng khác nào sâu kiến.
Một khi khai chiến, tổ chim bị phá, trứng còn an toàn được sao?
Mạng sống bị đe dọa, biện pháp an toàn nhất đương nhiên là tránh xa chiến loạn, đi tìm một tiên thành an toàn định cư.
Quan Hiền bây giờ thế này, rất có thể là muốn nhận nửa tháng lương làm lộ phí.
Đây đúng là muốn chuồn lẹ mà.
Quả nhiên, Quan Hiền nghe vậy ngẩn người, sau đó cười khổ: “Có thể đi đâu chứ, thật ra nơi nào mà chẳng giống nhau?”
Dứt lời, hắn dường như nghĩ ra gì đó, lật tay lại, xuất hiện thêm một quyển sách: «Ít lưu ý phù lục trích yếu».
“Đây là bí tịch tổ truyền của Quan mỗ, ghi chép một số phù lục ít ai để ý đến, bất quá đây vốn chỉ là bản chép tay, Ninh đạo hữu có hứng thú không?”
Phù lục ít ai để ý?
Ninh Phong hơi động lòng, hỏi: “Ta xem qua được không?”
Quan Hiền nói: “Chỉ được hai mươi nhịp thở thôi, chỉ có thể xem lướt qua hai mươi nhịp thở.”
Thấy Ninh Phong gật đầu đồng ý, Quan Hiền mới đưa cho bản «Ít lưu ý phù lục trích yếu» này.
Hai mươi nhịp thở, không thể học được các quy trình vẽ tranh giải thích trong sách.
Nhưng đủ để một phù sư phán đoán giá trị của quyển sách.
Ninh Phong nhanh chóng lật qua lật lại, cưỡi ngựa xem hoa lướt đại khái một lượt.
Quyển sách này có ích!
Trong sách đúng là có ghi chép một số phương pháp luyện chế phù lục rất ít người để ý đến.
Bất quá, phải đạt tới luyện khí tầng năm mới có thể chế tạo thành công!
Có vài loại phù lục thậm chí hắn chưa từng nghe đến, nhưng Ninh Phong cảm thấy các quy trình chế phù được đánh dấu bên trên tuyệt đối không hề khoa trương.
Dù chỉ học thành công một loại phù lục, cũng đã có tác dụng lớn!
Phù lục càng ít người biết đến, thì lại càng ít người biết, đến thời khắc quan trọng chưa biết chừng lại có thể phát huy được tác dụng kỳ diệu.
“Bao nhiêu Linh Thạch?” “Ừm… Mười khối Linh Thạch được không?”
Quan Hiền cẩn thận từng chút hỏi.
Đây chỉ là bản chép tay, không phải bản gốc, bản gốc đương nhiên không thể bán, dù sao cũng là đồ vật gia truyền.
Pháp không truyền ra ngoài, các phù sư thường tuyệt đối không bán các bí tịch trấn nhà của mình, nếu dạy hết cho đệ tử, thì thầy chết đói, thị trường cạnh tranh tăng lớn đối với bản thân phù sư không có bất kỳ lợi ích nào, chỉ là lợi ích trước mắt, cuối cùng sẽ chẳng được gì cả.
Nhưng quyển «Ít lưu ý phù lục trích yếu» này thật sự là quá ít ai biết.
Bản thân Quan Hiền cũng cảm thấy nó không có thị trường, có chút vô dụng.
Mấu chốt nhất là, chính Quan Hiền cũng còn chưa học được những phù lục trong này.
Phù sư bình thường học nghề, không phải là do tổ tiên truyền lại thì cũng là bái sư, rất ít phù sư có thể tự dựa vào ngộ tính mà học vẽ bùa được.
Huống chi lại là loại phù lục ít ai để ý này.
Cho nên Quan Hiền cảm thấy bán bản «Ít lưu ý phù lục trích yếu» này còn hơn đổi lấy chút Linh Thạch hoặc phù lục để thực tế hơn.
Hắn đầy mong chờ nhìn Ninh Phong trả lời, có chút lo lắng mình ra giá có cao quá không.
Nhưng Ninh Phong không chút do dự, trực tiếp cắt mất hai phần ba.
“Ba khối Linh Thạch! Hoặc là hai mươi bảy tấm ngự phong phù.” Lần này Quan Hiền không hề xoắn xuýt quá lâu, chỉ trong hai hơi thở liền vỗ đùi: “Ba mươi tấm ngự phong phù! Ta không cần Linh Thạch, Ninh đạo hữu cứ đưa cho ta ba mươi tấm ngự phong phù đi, thật sự không thể ít hơn được nữa!” Ninh Phong cũng không so đo với hắn, lấy ra từ trong túi trữ vật một trăm ba mươi lá ngự phong phù hạ phẩm, đưa cho Quan Hiền.
Quan Hiền gói ghém cẩn thận phù da, phù mực và cả cây ngọc bút, rồi đưa cho Ninh Phong.
Sau đó liền vội vàng thu dọn sạp hàng chạy tới ngoại vụ đường xếp hàng.
Một trăm ba mươi tấm ngự phong phù, cộng thêm số phù lục hắn thu mua trước đó, đủ điều kiện để hắn nhận lương tháng rồi.
Thẩm Bình đứng một bên nhìn toàn bộ, vẻ hâm mộ lại càng thêm nồng đậm.
“Ninh huynh vậy mà có thể một lần xuất ra nhiều phù lục như vậy!”
Ninh Phong thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Thẩm đạo hữu có điều không biết, mấy lá bùa này đều là do ta tích trữ suốt nửa năm nay đấy. Lúc này không dùng, còn đợi đến khi nào?” Thẩm Bình vẻ mặt ngưỡng mộ, lại hỏi: “Nếu Ninh huynh trong tay còn dư phù lục, có thể giữ lại cho ta mười tấm không, ta cũng muốn mua chút để phòng thân.”
“Được! Lát nữa về rồi nói.”
Ninh Phong gật đầu, mười lá phù lục mà thôi, bán cho hàng xóm để phòng thân cũng không sao.
Thẩm Bình tính cách không được hoạt bát cho lắm, coi như là dễ chung sống, Ninh Phong thấy Thẩm Bình cũng vừa mắt.
Mọi người đều là hàng xóm đối diện, nhỡ Thẩm Bình chết, phòng của hắn lại bị môi giới cho người khác thuê, lỡ hàng xóm mới không hợp tính với Ninh Phong, thì cũng đau đầu lắm.
Nhưng điều này không có nghĩa là Ninh Phong mất cảnh giác với Thẩm Bình, hắn vẫn luôn cố gắng duy trì khoảng cách nhất định với Thẩm Bình.
Hai người lại xem tầm mười quầy hàng, Ninh Phong cơ bản đã thăm dò rõ giá cả thị trường hiện tại.
Đan dược, phù lục, tăng giá đã hơn ba lần.
Pháp khí, trận pháp, tăng giá gần hai lần.
Pháp bào, thú cưng, công pháp bí tịch các loại thì cũng tăng lên một chút, nhưng không nhiều.
Bất quá, những pháp bào có công năng phòng ngự hoặc ẩn nấp, và những thú cưng có tốc độ cực nhanh, thì lại tăng giá rất mạnh.
Bởi vì chúng liên quan đến sự an toàn và bảo mệnh.
“Ninh huynh, chúng ta sang bên kia xem thử trận pháp, thế nào?”
Thẩm Bình đột nhiên chỉ về phía trước nói, ánh mắt nhìn Ninh Phong, trưng cầu ý kiến của Ninh Phong.
Ninh Phong nhìn theo hướng hắn chỉ.
Một tấm thẻ gỗ tử đơn giản mà thanh tú, có khắc chữ, rơi vào tầm mắt.
“Đại Thanh Khố trận pháp” Chủ quán là một nữ tu, trông chừng hai mươi tuổi, có vẻ dịu dàng nhã nhặn.
Dù không thể nói là quốc sắc thiên hương, nhưng lại tự nhiên hào phóng, an tường như tiên giáng trần, mặt mày miêu tả như vẽ tinh xảo.
Khí chất của nàng cũng rất nổi bật, đứng giữa một đám tán tu bán hàng rong, lại càng có vẻ rực rỡ.
Ninh Phong không khỏi khinh bỉ nhìn Thẩm Bình: “Thẩm đạo hữu, có lẽ là không phải muốn xem trận pháp đi?” Chẳng hiểu tại sao, Ninh Phong luôn cảm thấy Thẩm Bình như kẻ háo sắc.
Nhưng hắn lại không có bằng chứng.
Bất quá lúc này, vẻ mặt Thẩm Bình, thật đúng là có chút háo sắc. Nháy mắt. Vẻ mặt nháy mắt, một mặt nghiêm túc nói: “Ninh huynh, gần đây không yên ổn, ta muốn mua một cái trận pháp hộ viện.”
“Nếu đã vậy, thì đi xem thử đi.” Thẩm Bình nói năng cẩn trọng như vậy, Ninh Phong cũng không tiện từ chối.
“Nhan Thủy Thu Luyện Khí sáu tầng Đại Triệu Tiên Quốc, trận pháp sư cấp bốn.” Đi đến trước gian hàng, Ninh Phong nhìn thấy ngọc bài Tiên Quốc bên hông nữ tu, lập tức nhìn lại vị nữ chủ quán này.
Luyện Khí kỳ tầng sáu, ở Phượng Dao thành có thể xem như tầng lớp tinh anh.
“Hai vị đạo hữu, có phải muốn mua trận pháp không?” Nữ tu chủ quán thấy có người đến, đôi mắt đẹp lập tức liếc qua, như xuân yến lướt mặt nước sông mà không để lại dấu vết, nhẹ nhàng đảo qua hai người.
Âm thanh như dòng nước suối, chảy qua ruộng đồng xanh tươi, mang theo những cảm xúc khó tả, diệu kỳ không thể diễn tả.
Thực sự là thấm vào thần hồn, khiến người không khỏi mơ tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận