Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 536: Cháy thọ một vạn hai

Phía nam Thanh Khâu sơn.
Nơi đây là một vùng hồ nước rộng lớn, hồ này gọi là Thanh Long Hồ, diện tích cực kỳ lớn, trên mặt hồ có không ít thuyền đánh cá qua lại.
Đây đều là thuyền đánh cá của Thanh Đao Tông.
Giữa Thanh Khâu sơn và hồ nước là rừng cây trải dài hơn trăm dặm.
Hôm nay, bên trong cánh rừng này, vẫn như mọi ngày, chim bay thú chạy.
Không hề có chút yên bình nào.
Yêu thú trong rừng, từ sớm đã rời khỏi vị trí phía tây bắc.
Bởi vì nơi đó, sát khí quá nặng!
Một tu sĩ mặc pháp bào xám, đang không ngừng vung đao trong tay.
Chỉ thấy mỗi lần hắn vung đao lên, một mảng lớn bạch quang quỷ dị liền từ thân đao bắn ra, rồi lao thẳng về phía trước, những thân cây cách đó gần mười dặm, đều đồng loạt ngã xuống.
Cây ngã xuống, nhưng đao quang không dừng lại.
Từng đợt từng đợt đao quang không ngừng đánh tới, những thân cây đã ngã trên mặt đất, cành lá bị cuốn tung lên không trung, lại lần nữa bị chém nát.
Không bao lâu sau, trên mặt đất toàn là vụn gỗ, lá khô, bị gió thổi tung bay khắp rừng.
Đao thế di chuyển rất kỳ lạ.
Nhìn không giống với đao pháp thông thường.
Mà mỗi khi đao thế đi đến tận cùng, trên mặt vị tu sĩ áo xám kia dường như lại thêm một phần tang thương.
【Tuổi tác】:43/2415 tuổi Bảng hiện ra.
Ninh Phong dừng lại.
"Luyện thêm hai mươi ngày chắc cũng không sai biệt lắm."
U Minh đao thuật, hắn đã luyện bốn tháng.
Mỗi khi vung ra ba đao, liền trực tiếp giảm thọ một năm.
Bốn tháng này, Ninh Phong mỗi ngày đều đến khu rừng này, vung đao ba trăm lần.
Mỗi ngày thọ nguyên giảm xuống một trăm tuổi, chỉ cần tiếp tục tu luyện tầm mười hai mươi ngày nữa, liền có thể xuống tới hơn hai trăm tuổi, như vậy cho dù có vọng khí sư đến dò xét hắn, cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.
Kỳ thật nếu như mỗi ngày vung thêm vài lần, có lẽ không cần đến hai mươi ngày.
Nhưng môn đao thuật này có chút quỷ dị, bởi vì nếu vượt quá ba trăm hạ, Ninh Phong sẽ cảm thấy hơi hao sức, dường như toàn thân linh lực sắp cạn kiệt vậy.
Hắn biết, đây chính là chỗ khác thường của môn đao thuật này.
Cất kỹ pháp đao, ngồi ngay ngắn trong rừng, chậm rãi vận chuyển linh lực, tu luyện một hồi Hỗn Nguyên Nội Kinh, chờ cảm thấy khá hơn một chút, thấy tinh lực giống như thường ngày dồi dào.
Ninh Phong mới ném pháp đao ra, ngự đao bay lên.
Khi ngự đao bay ngang qua Linh Điền, Ninh Phong ép đầu đao xuống, dừng lại ở bên trên mạch, ngồi xuống, nhìn các đệ tử đang xới đất bên trong Linh Điền.
Đây coi như là một tiết mục giải trí thư giãn của hắn.
Bây giờ đã là mùa xuân, rất nhanh sẽ đến thời điểm gieo hạt giống linh lúa vụ đầu tiên, Linh Điền cũng giống như ruộng nương bình thường, đều cần phải xới đất trước khi gieo hạt.
Bất quá công cụ xới đất lại khác, vì thành phần thổ nhưỡng của hai loại này hoàn toàn khác nhau.
Xới đất ở Linh Điền phải dùng nông cụ đặc thù.
Ninh Phong để ý thấy, nhiều đệ tử đang cầm trên tay, không phải là cái cuốc thông thường.
Mà là tiên linh cuốc của tu tiên giới.
Công dụng của tiên linh cuốc rất nhiều.
Có thể dùng để nhổ những loại cỏ dại chứa linh khí, dùng cuốc bình thường làm việc này thì cực kỳ tốn sức.
Hơn nữa trong thời gian sinh trưởng của linh lúa, sẽ có một số yêu thú côn trùng có hại, nếu như không dùng pháp thuật thì chỉ có thể dùng tiên linh cuốc để giải quyết.
“Gặp qua tông chủ.” Các đệ tử Thanh Đao Tông đang làm việc trong Linh Điền, khi thấy Ninh Phong thì đều buông công cụ hành lễ, vẻ mặt của họ cũng không có vẻ gì kinh ngạc.
Vì bốn tháng nay, Ninh Phong gần như mỗi ngày đều tới đây, quan sát bọn họ làm việc.
Lúc đầu, các đệ tử này chỉ e ngại Ninh Phong, nhưng thực tế thì cũng không có bao nhiêu lòng tôn kính.
Bởi vì dù đổi chưởng môn nhân, đối với các đệ tử cấp thấp như họ thì cũng không khác gì mấy, chỉ đơn giản là đổi người đến bóc lột mình thôi.
Nhưng sau bốn tháng tiếp xúc, họ đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về Ninh Phong.
Bởi vì trong bốn tháng này, khối lượng công việc của bọn họ ngày càng ít đi.
Thậm chí còn có thời gian đi tu luyện.
Điều này, vào lúc trước, là việc họ không dám mơ tưởng.
Khi Sử Giản làm chưởng môn, việc nghiền ép các đệ tử có thể nói đạt đến mức cực hạn, mỗi một đệ tử đều phải chịu trách nhiệm mấy chục mẫu Linh Điền!
Những đệ tử này đều là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, linh lực của họ căn bản không đủ để duy trì mấy chục mẫu Linh Điền. Cho nên nhiều người ngay cả thời gian tu luyện cũng không có, họ gần như phải bận rộn từ sáng đến tối, liên tục tưới tiêu, nhổ cỏ và làm mưa cho từng mẫu Linh Điền.
Lâu dần như vậy, tu vi của họ sẽ không thể tiến bộ.
Thậm chí có thể vì tiêu hao linh lực trường kỳ mà tổn hại đến căn cơ.
Nhưng kể từ khi Ninh Phong tiếp nhận.
Tất cả những điều này đều thay đổi.
Hiện tại mỗi người chỉ cần chăm sóc mười mẫu Linh Điền, chỉ cần nửa ngày công phu là đã hoàn thành việc quản lý những Linh Điền này, còn thời gian còn lại thì hoàn toàn tự do sử dụng.
Có thể lựa chọn đến quảng trường tu luyện, ở đó có trưởng lão và chấp sự dẫn đội, nếu gặp phải vấn đề gì không hiểu trong tu luyện, họ sẽ tận tình chỉ dạy.
Cũng có thể chọn làm thêm một vài nhiệm vụ khác, tăng điểm cống hiến cho mình.
Trong khoảng thời gian này, Thanh Đao Tông vẫn luôn không ngừng hoàn thiện việc quản lý tông môn, hai tháng trước, Nhiệm Vụ điện đã thêm điểm cống hiến tông môn vào làm một tiêu chí thăng cấp quan trọng.
Từ trưởng lão đến tạp dịch, chỉ cần tích lũy đủ điểm cống hiến là có thể đổi lấy công pháp, pháp khí, pháp bào, đan dược, phù lục, thậm chí cả Đạo Lữ.
Khi nhìn thấy bảng thông báo được dán trước cổng Nhiệm Vụ điện, ghi rằng điểm cống hiến có thể đổi được Đạo Lữ, các đệ tử đều trợn tròn mắt, không tin vào mắt mình.
Điểm cống hiến còn có thể đổi lấy Đạo Lữ?
Từng người bọn họ đều dụi mắt, cẩn thận nhìn đi nhìn lại nhiều lần.
Cuối cùng phát hiện, mình không nhìn nhầm, trên đó đúng là viết hai chữ Đạo Lữ.
Đây là đề nghị mà Yến Quy đưa ra.
"Tiên Vũ Tông của chúng ta cũng phát triển như vậy."
"Khi đạt đến một mức điểm cống hiến nhất định, có thể lựa chọn Đạo Lữ trong tông môn, tất nhiên là cần sự đồng ý của đối phương."
"Nếu không ai đồng ý, thì xuống núi mua cho một người, như vậy người ở lại trong tông môn sẽ càng ngày càng nhiều, những đứa trẻ được sinh ra có linh căn, thì trực tiếp nhận làm đệ tử, bồi dưỡng từ nhỏ. Khi chúng lớn lên, tình cảm dành cho tông môn sẽ càng mạnh mẽ hơn."
Thế là, các đệ tử đã liều mạng trong thời gian rảnh rỗi, đến Nhiệm Vụ điện nhận đủ các loại nhiệm vụ.
“Đến Thanh Long Hồ vớt bắt linh ngư, thời gian không hạn, cứ ba con linh ngư sống thì được một điểm cống hiến, cá chết thì phải mười lăm con mới được một điểm cống hiến.” “Đến thành nội phát tờ rơi, hai canh giờ được một điểm cống hiến.” “Bắt sống sói khuyển nhất giai, yêu cầu không bị thương, một con một điểm cống hiến.” “Sau này cần mười lăm người hỗ trợ duy trì trận pháp, ai đến trước sẽ được trước.”…… Trưởng lão Nhiệm Vụ điện Thôi Thanh Thanh, theo chỉ thị của Ninh Phong, đem các công việc hàng ngày của tông môn, đều đưa ra dưới hình thức điểm cống hiến.
Trước kia loại nhiệm vụ này, chỉ cần hô một tiếng, bảo các đệ tử đi làm, không ai dám trái lời.
Nhưng bây giờ khi dùng điểm cống hiến làm phần thưởng đưa ra, thì họ lại hăng hái hơn nhiều.
Về phần những phần thưởng có thể đổi được bằng điểm cống hiến cuối cùng, thực ra ban đầu cũng chỉ là dự định thưởng cho đệ tử ưu tú.
Nhưng khi làm như vậy, tính tích cực của các đệ tử đã hoàn toàn được điều động.
Hiệu suất làm việc, cũng từ đó được nâng cao rất nhiều.
Cùng một việc, khi áp dụng cách xử lý khác nhau.
Hiệu quả lại hoàn toàn không giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận