Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 363: Chiêu phù sư học đồ

Chương 363: Tuyển chọn học đồ phù sư
Nhìn vào năm chữ phía trên tấm bảng, Hoàng Ngôn Khanh không khỏi có chút thất vọng.
Cố Phi theo gia chủ học vẽ bùa, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã bắt đầu trông coi cửa hàng phù lục phía đông thành, thậm chí còn cung cấp nguồn phù lục cho cửa hàng.
Hơn nữa nàng còn có lương tháng chuyên vẽ bùa.
Những chuyện này sớm đã lan truyền trong Trang Tử, đám hạ nhân không ai không ngưỡng mộ Cố Phi, Cố Phi sớm đã trở thành tấm gương phấn đấu của mọi người.
Hôm đó được Ninh Phong chọn trúng, đưa đến cửa hàng phù lục, trong lòng Hoàng Ngôn Khanh rất kích động.
Nàng cảm thấy có lẽ mình có cơ hội giống như Cố Phi, bước lên con đường vẽ bùa.
Nhưng không ngờ gia chủ lại trực tiếp tuyển học đồ phù sư mới.
Tuy nhiên, Hoàng Ngôn Khanh hiểu được phải kiềm chế bản thân, cố gắng không để lộ vẻ thất vọng: "Vâng, gia chủ."
Sau khi Hoàng Ngôn Khanh dán da thú xong, thấy trời cũng gần tối.
Ninh Phong liền bảo nàng đóng cửa, dẫn nàng đến viện phía đông thành, sau khi dặn dò mọi việc xong thì cưỡi thú bay trở về Trang Tử.
Hôm sau, sau khi ăn sáng xong.
Ninh Phong đến nội thành, thong thả dạo một vòng ở phía nam thành rồi mới chậm rãi đi về phía cửa hàng phù lục.
Từ xa nhìn thấy cửa tiệm của mình, đông nghịt một đám người, Ninh Phong trong lòng giật mình.
Bước nhanh đi tới, đẩy đám người ra, tiến vào trong tiệm.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Nhìn thấy Hoàng Ngôn Khanh đang lau bút phù trong tiệm, Ninh Phong vội vàng hỏi.
Hoàng Ngôn Khanh trả lời: "Gia chủ, sáng nay khi ta tới mở cửa thì bọn họ đã chờ sẵn ở đây, nói là đến thi tuyển học đồ phù sư."
Thi tuyển học đồ?
Ninh Phong nghe vậy hơi giật mình, hắn không ngờ tuyển học đồ thôi mà cũng có nhiều người đến thi như vậy.
Ý định ban đầu của hắn chỉ là muốn tìm thêm mấy nhân viên cửa hàng, giúp Hoàng Ngôn Khanh cùng nhau trông coi cửa hàng, dù sao cũng có lúc bận rộn, Hoàng Ngôn Khanh một mình xoay sở không kịp.
Đương nhiên, nếu như người này có chút năng khiếu vẽ bùa thì càng tốt.
Dù chỉ học được vẽ phù tá lực thì cũng có thể giúp Ninh Phong tiết kiệm rất nhiều thời gian vẽ bùa.
Quay đầu nhìn một lượt, trước cổng ít nhất vây quanh ba bốn chục người.
Tuổi tác có lớn có nhỏ, người lớn hơn ba mươi tuổi cũng có.
Người nhỏ thì mới năm sáu tuổi, được cha mẹ dắt đến.
"Các ngươi đều đến dự thi học đồ phù sư sao?"
Ninh Phong đi đến trước cửa, lớn tiếng hỏi.
Những người ở cổng có người gật đầu, có người liên tục lên tiếng.
"Chưởng quỹ, ta nghe nói nơi này tìm học đồ nên sáng sớm đã từ Bắc Thành chạy tới, mong chưởng quỹ nhận cho!"
"Chưởng quỹ, con của chúng ta từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, chúng ta muốn gửi nó đến đây học vẽ bùa, không biết một năm học phí bao nhiêu......"
"Chưởng quỹ, ta có một chút kiến thức cơ bản về lý luận vẽ bùa, ngài xem ta được không......"
"Chưởng quỹ......"
Không đợi Ninh Phong tiếp tục nói, những người này đã chen chúc nhau, sợ mình bị bỏ lại phía sau.
Ở Tu Tiên Giới, phù lục chắc chắn là một nghề thủ công, giỏi thì có thể phòng thân, kém thì có thể mưu sinh.
Vô số người muốn chen chân vào nghề này.
Nhưng vẽ bùa đâu dễ như vậy?
Không những cần có năng khiếu mà còn cần người thầy giỏi chỉ dẫn.
Không có ai dẫn nhập môn thì dựa vào thiên phú tự học thành tài gần như không thể.
Những người trên sạp hàng, tiện tay mua mấy quyển bí kíp phù lục rẻ tiền, rồi tự thông học được vẽ bùa thì chỉ có thể nói là thiên tài trong số những thiên tài.
Người bình thường, ai có vận may như vậy?
Phù sư ở Tu Tiên Giới đa phần là được gia tộc truyền thừa hoặc là bái sư khắp nơi, trải qua vô vàn đau khổ mới có thể bước vào hàng ngũ phù sư.
Cho nên, việc phù sư chủ động thu học đồ là một chuyện hiếm thấy.
Ba bốn chục người này, thực ra cũng là nửa tin nửa ngờ, ôm thái độ thử vận may mà đến.
Bọn họ không ngờ vị chưởng quỹ trước mặt, cư nhiên lại chính là phù sư thu học đồ, tuổi còn rất trẻ!
Cho nên trong lòng bọn họ ít nhiều có chút lo lắng.
Bái sư học nghệ thì cần phải nộp học phí.
Mấy năm trước, ở Ẩn Thanh Thành đã từng xuất hiện một số kẻ lừa đảo, thuê một cửa hàng tạm thời rồi lấy danh nghĩa tuyển đệ tử luyện đan để lừa gạt, không ít người bị mất mấy trăm khối linh thạch tiền học phí.
"Các vị, cửa hàng nhỏ thu nhận học đồ là có điều kiện."
Ninh Phong chắp tay, lớn giọng nói với đám người: "Đầu tiên là yêu cầu về độ tuổi, dưới mười hai tuổi hoặc trên hai mươi tuổi thì không nhận."
Điều kiện này là thêm vào tạm thời.
Bởi vì Ninh Phong phát hiện trong số ba bốn chục người này thì có bốn thành là trẻ con, ngoài ra còn có hai thành là tu sĩ trên hai mươi lăm tuổi.
Đùa gì vậy?
Nơi này không phải là nhà trẻ, cũng không phải viện dưỡng lão.
Giữa tu tiên giả và phàm nhân có sự khác biệt, sau khi bước vào Luyện Khí tầng một, tố chất thân thể của tu tiên giả đã tăng lên rất nhiều.
Đến mười hai mười ba tuổi thì cơ thể và trí lực cơ hồ đã hoàn toàn phát triển, có khả năng tự lập như người trưởng thành.
Không những thế, nếu tuổi quá cao thì học vẽ bùa cũng không thích hợp.
Người ta thường bắt đầu học nghệ vào tuổi thiếu niên.
Tuổi càng lớn thì việc học càng khó khăn.
Hơn nữa tuổi lớn thì quá từng trải, không dễ quản lý.
Những người không đủ điều kiện về độ tuổi, nghe xong thì đều rối rít.
Bọn họ xúm lại cầu xin Ninh Phong nới lỏng điều kiện.
Nhưng mặc cho họ van xin thế nào thì Ninh Phong đều lắc đầu.
Cuối cùng bọn họ đành bất đắc dĩ rời đi, người còn lại chưa đến hai mươi.
Ninh Phong bảo Hoàng Ngôn Khanh xé tấm da thú trước cổng rồi nói với những người còn lại:
"Các ngươi theo ta vào."
Những người còn lại nhìn thấy Ninh Phong chỉ vài ba câu mà đã loại bỏ một nửa số người, yên tâm hơn hẳn.
Ban đầu bọn họ cũng hơi lo lắng Ninh Phong là kẻ lừa đảo.
Đám người theo Ninh Phong đi vào trong tiệm.
Hai gian phòng bên trong của tiệm phù lục thì một gian được đổi thành phòng vẽ bùa, một gian còn lại là phòng nghỉ.
Dẫn mọi người đến phòng vẽ bùa, Ninh Phong trực tiếp trải một tấm da phù lên bàn.
"Nhìn cho kỹ, bây giờ ta sẽ vẽ một lá bùa, các ngươi nhớ được bao nhiêu thì nhớ, lát nữa đến lượt các ngươi vẽ."
"Vẽ được hoàn chỉnh nhất thì ba người đầu tiên có thể ở lại."
Chỉ giữ lại ba người?
Hơn mười người này nhìn nhau.
Nhưng còn chưa kịp phản ứng thì Ninh Phong đã cầm bút phù lên rồi.
Chấm mực, hạ bút!
Ninh Phong vẽ chính là phù tá lực, để mọi người nhìn rõ hơn thì cố tình giảm chậm tốc độ bút.
Cuối cùng, một trận phù văn màu lam tràn ra, không ngừng lấp lánh giữa không trung, rơi vào trong phù.
Trung phẩm!
"Từng người một đến."
Bảo Hoàng Ngôn Khanh lấy ra một xấp giấy, Ninh Phong liền nói với mọi người.
Nét bút của phù tá lực tuy không nhiều, nhưng với người chưa từng tiếp xúc với vẽ bùa mà nói thì muốn ghi nhớ toàn bộ là chuyện gần như không thể.
Nhưng trong số những người này, cũng không thiếu người cẩn trọng, họ tuy không nhớ được toàn bộ nét bút nhưng cũng ghi nhớ được ba bốn phần.
Vì vậy mà lá bùa cuối cùng mấy người vẽ ra thế mà lại có thể nhìn rõ ràng là phù tá lực.
Ninh Phong đứng một bên nhìn mà âm thầm gật đầu.
Sau khi sàng lọc, cuối cùng chỉ giữ lại ba người, những người còn lại chỉ có thể lắc đầu thở dài, đi ra khỏi cửa hàng phù lục.
"Ba người các ngươi, sau này sẽ theo nàng, ngày thường quản lý cửa hàng."
"Lúc rảnh rỗi, ta sẽ đến dạy các ngươi vẽ bùa."
"Học tốt thì có thể ở lại học tiếp. Nếu không tiến bộ thì về nhà."
Ninh Phong lười hỏi tên của bọn họ, chỉ Hoàng Ngôn Khanh mà nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận