Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 706: Loan công chúa thị vệ

Chương 706: Thị vệ của Loan công chúa
“Không sao, Loan công chúa nói, nếu như số Linh Thạch này có bao nhiêu, đều là của ngươi hết, nàng nói mấy năm gần đây ngươi giúp nàng không ít, số Linh Thạch dư ra này coi như là cảm tạ Ninh đạo hữu.” Nữ tu nói nhỏ nhẹ, sắc mặt rất lạnh nhạt.
Ninh Phong cười, hắn tương đối hài lòng.
“Đã vậy thì Ninh mỗ xin phép nhận lấy, còn nhờ đạo hữu sau khi trở về thay ta gửi lời cảm ơn tới Loan công chúa.”
Chuyến này đến Hoàng thành, tự dưng có thêm ba mươi vạn khối Linh Thạch!
Phương Tài oán giận với U Loan, cũng tan thành mây khói.
Ninh Phong thậm chí bắt đầu cân nhắc, lát nữa có nên lén nhét thêm hai trăm tấm phù lục cho U Loan hay không.
Bất quá, ngoài Linh Thạch ra, hai món đồ khác trong bao da thú màu đen, khiến Ninh Phong có chút khó hiểu.
Lẽ nào hai món này, cũng là thù lao?
Nhưng Ninh Phong một chút cũng không nhận ra hai món đồ kia, có giá trị gì.
Hắn lấy ra tấm lệnh bài và ống gỗ tròn, hỏi: “Hai cái này là vật gì?”
“Hai món này là công chúa để ta giao cho ngươi, nhưng cụ thể để làm gì, ta cũng không rõ.”
Nữ tu lắc đầu, sau đó đứng lên: “Ninh đạo hữu, ta còn có việc, xin cáo từ trước.”
Cáo từ?
Ninh Phong vội gọi lại: “Đạo hữu, phù lục ta vẫn chưa đưa cho ngươi mà.”
“Chậm chút tự nhiên sẽ có người đến lấy phù lục, ta chỉ có nhiệm vụ tới đưa thù lao thôi, vả lại ta còn muốn đi giải quyết việc khác, Ninh đạo hữu ngươi tuyệt đối đừng rời khỏi đây, tạm thời chờ một lát ở đây đi.”
Nữ tu nói xong, lại vội vàng trực tiếp rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Ninh Phong không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Bất đắc dĩ, đành lấy ra phù truyền tin, hỏi U Loan tình hình ra sao.
“Linh Thạch ta đã nhận, bất quá phù lục chỉ có hai ngàn tấm, chừng nào ngươi tới lấy?”
U Loan lần này gần như hồi âm ngay lập tức: “Đừng nóng vội, ta đang ở trong cung, một lát nữa rảnh sẽ đi tìm ngươi.”
Ninh Phong im lặng.
Bất quá nể năm mươi vạn Linh Thạch, chỉ có thể tiếp tục chờ.
Hơn nữa xem bộ dáng lần này có thể gặp U Loan bằng xương bằng thịt, chỉ là Phương Tài đã thu của đối phương thêm ba mươi vạn Linh Thạch, Ninh Phong cảm thấy cho dù nhìn thấy nàng, cũng không tiện mở miệng đưa ra điều kiện.
Trong khi đang suy nghĩ.
Bên ngoài cửa sổ khúc tiên nhạc du dương đột nhiên càng thêm vang vọng, nháy mắt thu hút sự chú ý của Ninh Phong.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy từ chỗ cửa lớn hoàng cung, một đám cung nữ bước ra, các nàng chia làm hai hàng, đi dọc theo hai bên lối đi nhỏ cửa cung, nối đuôi nhau đi ra, hơn nữa trong tay còn cầm đủ loại pháp cầm tiên khí.
Trước khi đến, Ninh Phong luôn nghe thấy tiếng đàn tiên nhạc, chính là từ đám cung nữ này tấu lên.
Chỉ là giờ bọn họ đi ra ngoài cung diễn tấu, cho nên thanh âm càng lớn thêm chút, đến tận quán trà cũng có thể nghe rõ.
“Cũng sắp giữa trưa.”
Ninh Phong ngẩng đầu nhìn sắc trời, hơi ấm ngày đông đang bao phủ.
Tiên nhạc vang lên, cung nữ đi ra.
Điều đó có nghĩa lễ tế sắp bắt đầu.
Đoán chừng tiếp theo, sẽ là Triệu Hoàng dẫn theo một đám khách quý, đi đến bên ngoài cửa cung.
Ô ô ô.
Lúc này, phù truyền tin cũng phát ra động tĩnh.
Là U Loan: “Ta hiện tại sắp ra khỏi cung rồi, ngươi đến trước cửa cung chờ ta đi, ta ra đến nơi sẽ giao dịch với ngươi.”
Rốt cuộc cũng bắt đầu làm chính sự.
Ninh Phong gọi tiểu nhị, thanh toán tiền trà, tiện thể uống cạn ngụm linh trà còn lại trong bầu.
Sau đó liền xuống lầu, ra khỏi quán trà, chậm rãi đi về phía cửa cung.
Phía cửa cung tụ tập rất nhiều tu sĩ.
Không còn nhiều như Phương Tài nữa.
Bởi vì lúc Ninh Phong cùng nữ tu kia nói chuyện, có một đội hộ thành cưỡi thú tới, xua tan đám đông vây xem, lùa bọn họ lùi về phía đất trống một bên.
Bây giờ hơn mười vạn người đó, lác đác đứng ở một bên khác của Thiên Nguyên đại lộ, tiếp tục vây xem.
Còn đội hộ thành kia, canh giữ ở gần cửa cung để đề phòng, ngăn cách đám đông với khu hội trường.
May mắn con đường này rất rộng rãi, nên dù Ninh Phong thấy gần hai mươi vạn tu sĩ, cũng không lộ vẻ quá chen chúc.
Hắn xuyên qua đám đông, đến gần chỗ cửa cung dừng lại chờ, chỉ cần U Loan đi ra, chuyện này sẽ coi như xong một đoạn.
Kỳ thực, lịch trình tại Hoàng thành của hắn đã được sắp xếp tốt từ mấy ngày trước.
Sau khi giao dịch xong với U Loan, Ninh Phong định đến phường thị tiếp tục mua sắm một ít vật tư, sau đó giao cho Cẩm Phong thương hội cất giữ, để họ âm thầm chú ý động thái ở Hàn Vực Lâm.
Vạn nhất hai nước thực sự giao chiến, Hoàng thành điên cuồng xuất tài nguyên ra, thì có thể ném những vật tư này ra ngoài, kiếm được một đợt Linh Thạch.
Loại tiền này ngươi không kiếm, người khác cũng sẽ kiếm thôi.
Làm thương hội, nên nghĩ đến kiểu buôn bán này, bởi vì phát tài trong quốc nạn mới có lời nhất.
Không có tầm nhìn này, sao kiếm được Linh Thạch?
Mua sắm xong xuôi, Thối Cân Sa chắc cũng gần luyện chế xong, sau đó lấy pháp khí liền trực tiếp về Đông Vực.
Đây chính là kế hoạch tổng thể của Ninh Phong.
Ninh Phong thỉnh thoảng quan sát xung quanh, đồng thời để ý người đi ra từ cửa cung.
Đám cung nữ tấu nhạc của Phương Tài, có khoảng hơn ba trăm người, bây giờ đã toàn bộ ra bên ngoài cửa cung, tập trung dưới chân thành tiếp tục tấu nhạc.
Theo sau họ đi ra khỏi cửa cung là một đội ngũ được trang bị đầy đủ, khoảng ba, bốn trăm người, đều là nam tu vóc dáng cao lớn.
Họ đều mặc khôi giáp ngắn, nhìn qua chắc là trang phục của Tiên Quân, nhưng kiểu dáng của nó lại không giống lắm với Tiên Quân mà Ninh Phong từng thấy, cho nên Ninh Phong đoán, đây chắc là đội quân nghi trượng.
Đội nghi trượng tập kết xong ở dưới tấm bia đá màu đen, liền đứng trang nghiêm, ngẩng đầu lên, không hề nhúc nhích.
Sau đó, từ bên trong cửa cung đi ra, vẫn là một đám nam tu mặc đạo bào đen tuyền.
“Thái giám?”
Ninh Phong nhìn một lúc lâu, mới phát hiện ra mấy trăm nam tu này, mặt đều trắng trẻo không râu, lại có hành vi cử chỉ hơi điệu đà.
Hắn lập tức nghĩ đến, đây có lẽ là công công trong cung.
Đám thái giám này tay cầm chậu bầu cờ vải, xem ra đều là những dụng cụ dùng trong tế tự.
Ninh Phong chưa từng thấy thái giám ở thế giới này, đang muốn quan sát kỹ hơn.
Nhưng phù truyền tin lại bắt đầu rung động.
“Ta thấy ngươi rồi, ngươi qua phía sau bia đá, đưa phù lục cho ta đi. Nếu có ai cản ngươi, ngươi liền đưa tấm lệnh bài kia cho họ xem là được.”
U Loan đến rồi?
Ninh Phong không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, khi nãy hắn nhìn chằm chằm vào cửa cung, nhưng không thấy U Loan đi qua.
Vả lại thân là người trong hoàng tộc, lẽ ra phải cùng Triệu Hoàng đi ra mới đúng, những người vừa rồi đi ra đều là cung nữ với thái giám.
Bất quá ngay sau đó Ninh Phong đã nghĩ ra, U Loan có khả năng dùng pháp thuật ẩn thân, lén đến trước.
Theo tin tức mà điểm tình báo dò la được, U Loan có đơn linh căn thuộc tính, chính là Thiên Linh Căn trong truyền thuyết.
Nhiều năm như vậy không gặp, Ninh Phong vẫn luôn hoài nghi cảnh giới của đối phương đã vượt xa hắn.
Mặc dù hắn có hack hỗ trợ, nhưng cái bảng kia không thể vô cớ giúp hắn tấn cấp, đột phá cảnh giới, dù gì vẫn phải tự mình từng bước tu luyện, chỉ là nhanh hơn người khác một chút mà thôi.
Mà sự cường hãn của Thiên Linh Căn, Ninh Phong đã nghe danh từ lâu.
Cho dù dùng nghịch thiên để hình dung cũng không đủ.
Coi như U Loan giờ tấn thăng lên Nguyên Anh, hắn cũng không thấy kỳ quái, dù gì đối phương cũng là người trong hoàng tộc Tiên Quốc, muốn thiên phú có thiên phú, muốn tài nguyên có tài nguyên.
Bất quá lúc này Ninh Phong không rảnh đoán cảnh giới của đối phương.
Ánh mắt rơi vào tảng đá đen to lớn, hắn biết, bia đá U Loan nói chính là đây.
Thế là bước chân về phía bia đá.
“Dừng lại, người nhàn tản không được vào trong!”
Nhưng chưa kịp đến gần bia đá, đã bị đội hộ thành bên ngoài chặn đường.
Ninh Phong dựa theo lời U Loan, lấy ra tấm lệnh bài nữ tu kia đưa, đang chuẩn bị mở miệng giải thích.
Nhưng lính hộ thành vừa nhìn thấy lệnh bài này, sắc mặt lập tức cung kính: “Thì ra là thị vệ của công chúa, mời vào trong.”
Thị vệ của công chúa?
Ninh Phong nghe vậy khẽ giật mình, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi, tiếp tục bước đến bia đá.
Lệnh bài này, thế mà là giấy thông hành của thị vệ công chúa?
Nhanh chóng vòng ra sau bia đá, tảng bia đen này dựa vào chân thành hoàng cung, phía sau chỉ còn chỗ rộng năm, sáu trượng, căn bản không có người.
Ninh Phong đang định gửi tin hỏi U Loan.
Nhưng tin nhắn của đối phương đã sớm gửi tới.
Hơn nữa còn liên tục gửi ba đạo.
“Trên bia đá có một cái lỗ khóa, thấy không? Lấy ống gỗ lúc nãy cắm vào cái lỗ đó, bia đá sẽ mở ra.”
“Vào sau bia đá, ngươi sẽ thấy ở trên đó có một cái rương đen, giúp ta bỏ phù lục vào trong rương, lát nữa ta qua lấy.”
“Lần này làm phiền ngươi rồi, thật ngại quá, lần sau gặp mặt ta mời ngươi uống rượu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận