Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 297: Cố gia người hầu nữ

Chương 297: Người hầu nữ của Cố gia
Cất kỹ pháp khí, Ninh Phong pha một bình linh trà, mấy ngày nay bế quan không uống giọt nước nào, phải bổ sung chút nước mới được.
Vài chén linh trà vào bụng, cảm giác linh lực trong đan điền, dường như lại nhiều thêm một chút.
Sau khi Luyện Khí tầng chín, linh lực trong đan điền nếu có thể chứa đầy thì đó chính là cảnh giới đỉnh phong của Luyện Khí kỳ, cũng chính là Luyện Khí tầng chín đại viên mãn.
Đến giai đoạn này, cách Trúc Cơ chỉ còn một bước.
Nhưng chỉ một bước nhỏ này lại ngăn cản vô số tu sĩ.
Bao nhiêu người không thể thành công bước ra một bước này, cuối cùng vẫn lạc bỏ mình trong lúc đột phá.
Linh trà có hiệu quả trấn thần an thần, rất nhanh Ninh Phong cảm thấy cảm giác đau đầu như muốn nứt toác vừa nãy do tu luyện Sưu Hồn Trảm đã biến mất đi không ít.
Thế là, lần nữa phóng thích thần thức.
Lập tức, thần thức như nước, trôi xuống mặt đất, sau đó cấp tốc tỏa ra bốn phương tám hướng.
Nhà chính, sương phòng, nhà xí, phòng bếp, tất cả đều nằm trong sự bao phủ của thần thức.
Không cần nhìn rõ chi tiết, thần thức lĩnh vực bên trong hết thảy đồ vật, bao gồm tất cả đồ dùng trong nhà đều có thể cảm ứng được rõ ràng.
Thậm chí ngay cả con gián bên cạnh cái nồi đá trong bếp, Ninh Phong cũng có thể cảm ứng được.
Bất quá do chủ viện quá lớn, lĩnh vực thần thức hai mươi trượng vuông, căn bản không thể bao phủ hết cả viện.
“Nếu có lĩnh vực rộng trăm trượng thì tốt.”
Ninh Phong có chút mong ước.
Phạm vi thần thức lĩnh vực trăm trượng không chỉ có thể bao trùm chủ viện, mà còn có thể bao trùm viện tử của Đường Âm Như, thậm chí viện tử của Quan Tuệ và Nhan Thủy Thu.
Không cần ra khỏi cửa, chỉ cần nằm trong phòng cũng có thể nắm bắt toàn bộ tình huống quanh viện tử.
Cảm giác này, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy thích thú.
Nếu như đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, thần thức sẽ có một bước nhảy vọt về chất, cảm giác được phạm vi xa đến một dặm.
Phạm vi một dặm đủ để bao trùm toàn bộ Ninh Gia trang, đến lúc đó, chỉ cần trong trang có chút gió thổi cỏ lay đều không thể thoát khỏi sự cảm giác của Ninh Phong.
Đang chuẩn bị thu hồi thần thức, Ninh Phong đột nhiên phát hiện ra có một người đang đứng ở cửa viện.
Cẩn thận phân rõ một chút, hóa ra là Cố Phi.
Cố Phi cũng là một trong những cô nhi mà Mạc Chu Hành đưa đến, hơn nữa tu vi là cao nhất, Luyện Khí tầng hai.
Phụ thân của nàng tên là Chú Ý Trời Vĩnh, là phụ tá của Mạc Chu Hành, thường ngày giúp Mạc Chu Hành sắp xếp công việc huấn luyện và tuần tra cho đội hộ vệ, coi như là một trong số ít văn chức trong đội.
Chú Ý Trời Vĩnh tu vi không cao, chỉ có Luyện Khí tầng bốn.
Đêm đó Mạc Chu Hành xông vào phủ thành chủ, Chú Ý Trời Vĩnh cũng đi theo vào, nhưng trong lúc hỗn loạn bị hai tên khách khanh bên cạnh Triệu Lộ đánh trúng, không may bỏ mạng.
Vợ của Chú Ý Trời Vĩnh đã mất tích trong đêm Triệu gia bị tập kích, theo lời Cố Phi, nàng phát hiện mẹ của mình dường như có quan hệ với một gã cướp tu, trước khi Triệu gia bị tập kích thì mẹ cô đã bỏ cô một mình ở nhà, lén lút cùng tên cướp tu kia bỏ đi.
Về sau, trong lúc đội hộ vệ tìm kiếm người nhà để làm thủ tục nhận xác, Mạc Chu Hành đã phát hiện Cố Phi trong một cửa hàng bỏ hoang ở phía đông thành, thế là liền mang nàng về trại huấn luyện.
Sau này Cố Phi cùng sáu người còn lại bị Mạc Chu Hành mạnh mẽ đưa đến Ninh Gia trang.
Vì Cố Phi có tu vi cao hơn những người khác, cho nên Tần Tuyết đã sắp xếp cho nàng làm một ít công việc vặt.
Nhưng thực tế thì Ninh Gia trang không có bao nhiêu công việc vặt để làm.
Cố Phi thường ngày chỉ đơn giản là đi qua đi lại giữa bốn cái sân, quét dọn vệ sinh một chút, thỉnh thoảng còn xách mấy thùng nước.
Đến khi Tần Tuyết dứt khoát để cho nàng ở lại trong viện của Ninh Phong khi không có chuyện gì làm, chuyên cung cấp cho Ninh Phong sai sử.
Mấy ngày trước Ninh Phong bế quan, đã dặn dò không ai được vào viện, cho nên mấy ngày nay Cố Phi chỉ có thể đứng gần cửa ra vào.
"Vào đi."
Cố Phi đang đứng ở cửa ra vào không có việc gì thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Gia chủ rốt cuộc cũng xuất quan!
Nàng vội vàng chỉnh lại đạo bào, đẩy cửa, cấp tốc đi vào viện.
"Gia chủ, ngài xuất quan rồi?"
Cố Phi vừa nhìn liền thấy Ninh Phong đang ngồi ở Quan Tiên Đình, vội vàng thi lễ một cái.
Trong mắt nàng ánh lên vẻ cung kính, tuyệt không phải là giả vờ, mà là xuất phát từ đáy lòng.
Lúc đó Mạc Chu Hành hỏi Cố Phi có muốn đến Ninh Gia trang làm thị nữ hay không, trong lòng nàng thật sự rất phản kháng.
Tuy không phải sinh ra trong gia đình vọng tộc danh môn, nhưng hoàn cảnh sống gia đình cũng không tệ, dù bây giờ nhà tan cửa nát nhưng Cố Phi thà lang thang hồng trần chứ không muốn thấp hơn người khác, hầu hạ người khác.
Cho nên Cố Phi đã trực tiếp từ chối Mạc Chu Hành và nói lời từ biệt với hắn.
Nàng quyết định rời khỏi trại huấn luyện của đội hộ vệ, tự mình ra ngoài mưu sinh.
Nàng biết mình nếu tiếp tục ở lại trong trại huấn luyện thì sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho Mạc Chu Hành.
Hơn nữa, trong hai tháng ở trại huấn luyện của đội hộ vệ, Cố Phi cũng cực kỳ không quen.
Vì trong trại huấn luyện đều là những đại lão gia, cả ngày mình trần đi tới đi lui, mà nàng đã không còn là trẻ con, khi đi đến những chỗ như phòng tắm, nhà xí cũng sẽ có chút bất tiện.
Thậm chí có những đội viên hộ vệ khi nhìn thấy nàng sẽ để lộ ra một ánh mắt bẩn thỉu khó mà miêu tả được.
Tư sắc của Cố Phi khá nổi bật.
Mỗi khi gặp phải tình huống này, Cố Phi đều sẽ cảm thấy buồn nôn.
Nhưng Mạc Chu Hành cuối cùng đã lặng lẽ nói một câu khiến Cố Phi thay đổi chủ ý.
"Vị gia chủ Ninh kia, chính là người đã giết hết tu sĩ của Triệu Điền hai nhà đêm đó."
Người đã giết hết tu sĩ của Triệu Điền hai nhà, chính là ân nhân.
Cố Phi lập tức nói với Mạc Chu Hành: “Ta nguyện ý đi.”
Tu tiên giả chú trọng một điều ân oán phân minh, có ân tất báo, có thù tất trả.
Thế là, nàng cùng những người khác đi đến Lưu Tiên sơn.
Sau hơn nửa năm sinh sống tại Lưu Tiên sơn, Cố Phi sớm đã hiểu rõ, mình ở đây trên danh nghĩa tuy là hạ nhân, nhưng lại sống tốt hơn đa số những tu sĩ bình thường trong thành.
Mỗi ngày cũng không có quá nhiều việc chân tay nặng nhọc cần làm.
Hơn nữa mỗi bữa đều có thịt ăn, không lo đói bụng, linh khí trong trang cũng rất dồi dào, không lo chuyện tu luyện.
Điều quan trọng nhất chính là, gia chủ và gia mẫu chưa từng đưa ra yêu cầu hà khắc vô lý nào, thậm chí ngay cả khế ước chủ tớ cũng không muốn ký với bọn họ.
Nhất là gia chủ, không chỉ có vẻ ngoài trẻ tuổi, mà còn rất thân mật với mọi người, đối xử với tất cả hạ nhân đều như nhau.
"Đi chuẩn bị chút nước nóng, ta muốn tắm rửa."
Sau khi Ninh Phong bế quan tấn thăng, tạp chất trong cơ thể đã bài xuất không ít, không tắm rửa thì thật sự khó chịu.
"Vâng, gia chủ."
Cố Phi cung kính đáp lời, đang định xoay người đi vào bếp.
"Chờ một chút."
Ninh Phong đột nhiên gọi nàng lại.
Cố Phi sững sờ, vội vàng hỏi: "Gia chủ còn có gì phân phó ạ?"
Ninh Phong không trả lời, thân hình khẽ động, từ Quan Tiên Đình bay xuống trong viện, rơi xuống trước mặt Cố Phi.
Sau đó, hắn tỏ vẻ rất nghiêm túc, bắt đầu đánh giá Cố Phi từ trên xuống dưới.
Trong lòng Cố Phi thấp thỏm, không biết mình đã phạm sai lầm gì.
Sau khi đi một vòng quanh Cố Phi, Ninh Phong nhíu mày hỏi: "Sao tự nhiên lại cao hơn nhiều vậy?"
"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
Nửa năm qua, Cố Phi mỗi ngày đều sẽ ngồi ở trước bàn trong viện, Ninh Phong có việc thì mới sai bảo nàng, nhưng vẫn luôn không để ý lắm đến nàng.
Hôm nay hắn mới phát hiện cô bé này đã khác với dáng vẻ khi mới đến Ninh Gia trang, cứ như hai người!
"Hồi gia chủ, năm nay ta mười bốn tuổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận