Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 617: Nhân tài không được trọng dụng đến thứ hai

Chương 617: Nhân tài không được trọng dụng đến thứ hai
Thật ra mấy ngày nay, Ninh Phong luôn nhớ thứ hạng của mình.
Giải thưởng cho người đứng đầu trong cuộc thi đấu của phù sư cấp tám, chính là một tòa Tiên thành.
Nếu nói Ninh Phong không có chút hứng thú nào, thì đó là điều không thể.
Tặng không Tiên thành, cho dù có hoang vắng, nếu có thể cẩn thận khai hoang quản lý, thì tương lai lợi ích chắc chắn rất khả quan.
Nếu may mắn đạt được hạng nhất, Ninh Phong coi như không muốn quản lý, cũng có thể bán lại cho người khác.
Vừa rồi trên đường đến Phù Ty điện, Ninh Phong đã phát hiện, ở cổng Phù Ty điện tụ tập một đám tu sĩ.
Bọn họ không phải là phù sư tham gia dự thi.
Mà là một số người có máu mặt trong thành.
Những cò mồi này không có tư cách vào Phù Ty điện tham gia đại hội công bố thứ tự, cho nên bọn họ cứ lảng vảng ở cổng, tìm kiếm các phù sư tham gia thi đấu để bắt chuyện.
Bọn họ không ngừng thả ra tin tức, nói nguyện ý trả giá cao để mua lại phần thưởng của các phù sư đạt thứ hạng cao.
Trong đó, đương nhiên bao gồm bí tịch, pháp khí, quân chức, chức vụ ở Phù Ty điện mà các phù sư nhận được.
Thậm chí cả Tiên thành.
Tất cả đều có thể giao dịch.
Chỉ cần ngươi muốn bán, giá cả lại phù hợp, thì rất dễ dàng tìm được người chịu mua.
Bây giờ nghe số lượng phá trận phù của người đứng thứ ba.
Ninh Phong cảm thấy tỷ lệ mình đoạt giải nhất cực kỳ lớn.
Dù sao mình vượt xa người thứ ba, khoảng chừng ba trăm lá phù, gần như gấp đôi đối phương.
Nhưng mà, Liễu Thanh Mị tiếp theo đọc tên.
Trong nháy mắt đã đánh tan mộng đẹp của Ninh Phong.
“Hạng hai cuộc thi đấu phù sư cấp tám, Ninh Phong!”
“Vẽ tổng cộng năm trăm năm mươi ba lá phá trận phù, một trăm ba mươi mốt lá trung phẩm! Mười bốn lá thượng phẩm!”
Cô vừa nói xong.
Ninh Phong lập tức giật mình, cái gì?
Mới hạng hai? Vậy người hạng nhất, là nhân vật bậc nào?
Hắn không khỏi cười khổ, xem ra giới tu tiên có vô số người tài giỏi, người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.
Mà đám phù sư trong sân, cũng xôn xao bàn tán không ngừng.
Mấy vạn ánh mắt của phù sư, như lưới tỏa ra, khắp nơi tìm kiếm vị Ninh đạo hữu này.
Bọn họ nghe rất rõ.
Vị phù sư cấp tám đứng thứ hai này, số phù vẽ ra thế mà nhiều gấp đôi người thứ ba!
Hơn nữa, số lượng phá trận phù trung phẩm gấp năm lần đối phương!
Nếu chỉ như vậy thì thôi, nhưng người này, lại còn vẽ được mười bốn lá phá trận phù thượng phẩm!
Mấy người đứng đầu phía trước, không ai có nổi một lá phù thượng phẩm!
Chênh lệch lớn đến vậy?
Đây là bực nào nghịch thiên?
“Ninh Phong…… Ninh Phong…… Thà…… Đạo hữu?”
Tôn Chính Khanh nghe Liễu Thanh Mị đọc tên xong, hơi cau mày, cái tên này, sao quen quá vậy!
Hắn không nhịn được cúi đầu, lẩm bẩm niệm hai lần.
Lúc đầu hắn tưởng mình nghe nhầm, nhưng rất nhanh, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, như bừng tỉnh ra!
“Không sai, là Ninh đạo hữu!”
Sau đó quay đầu nhìn về phía Ninh Phong, nhưng thân ảnh Ninh Phong đã sớm xuống đài.
Nhìn Ninh Phong cứ như đi bộ, nhưng một bước đã nhẹ nhàng di chuyển mấy trượng, thân ảnh không cố định, Tôn Chính Khanh há hốc mồm, hồi lâu không khép lại được.
“Thì ra, người thật sự giả heo ăn thịt hổ, vậy mà là Ninh đạo hữu!”
“Thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong…”
“Chúng ta thế mà cùng một thiên tài phù đạo cấp tám, ngày nào cũng uống rượu mấy ngày, mà lại không hề hay biết?”
“Là ai nói Ninh đạo hữu là phù sư cấp năm, ngay từ đầu là ai nói lung tung!”
“……”
Một đám phù sư đi cùng, mặt xám như tro.
Bọn họ vừa cố nhớ lại xem có từng nói điều gì đắc tội với Ninh Phong hay không, vừa trách cứ Tôn Chính Khanh.
Bởi vì bên hông Ninh Phong, chưa bao giờ treo ngọc bài phù sư.
Việc nói hắn là phù sư cấp năm, là do Tôn Chính Khanh, Tôn Chính Khanh cứ thấy ai là giới thiệu ngay, Ninh Phong là phù sư cấp năm.
Ni ~ mã ~ phù sư cấp năm có thể đi tham gia thi đấu cấp tám?
Còn đoạt hạng hai?
Tôn Chính Khanh mặt mày van nài, hắn cũng rất bất đắc dĩ, chuyện này không có cách nào giải thích.
Bởi vì trước đó hắn tận mắt thấy ngọc bài của Ninh Phong, rõ ràng là phù sư cấp năm, ai biết sao hắn đột nhiên lại đoạt được hạng hai phù sư cấp tám chứ?
Nhưng trong lòng Tôn Chính Khanh, phần lớn là vui mừng thay cho Ninh Phong.
Bằng hữu của mình mạnh mẽ như vậy, là một chuyện tốt!
Những chuyện khác, không quan trọng!
“Các vị đạo hữu, chúng ta tiếp tục xem lễ đi, đây chính là thời khắc vẻ vang của Ninh đạo hữu, chuyện khác về sau tìm hiểu cũng chưa muộn.”
“Đúng đúng đúng. Xem lễ, xem lễ.” một đám phù sư vội vàng quay đầu nhìn lên đài.
Mà Trang Úc Điệp, từ đầu đến cuối đều không để ý người khác, ánh mắt của nàng, luôn đi theo Ninh Phong.
Nàng đã sớm đoán được.
Ninh Phong không thể nào là phù sư cấp năm.
Phù sư cấp năm, làm sao có thể biết được khuyết điểm của hỏa điểu phù, còn có thể sử dụng thủ pháp để giảm thiểu tỷ lệ thành phù quá thấp do khuyết điểm này gây ra chứ?
Huống chi, đêm đó nàng vẽ thiên y phù, Ninh Phong đã giảng giải cho nàng rất nhiều tri thức về thủ pháp trên phù đạo.
Những kiến thức mới này, hoàn toàn mở ra cánh cửa tư duy của Trang Úc Điệp!
Trước kia nàng chưa từng tiếp xúc với loại kiến thức này.
Cho dù là lão tổ trong gia tộc của nàng.
Cũng chưa đạt đến cảnh giới này.
Kiến thức Ninh Phong truyền thụ cho Trang Úc Điệp, tựa hồ đã trải qua vô số lần thực tiễn, lại nhiều lần sửa sai trong vô vàn sai lầm, cuối cùng mới tổng kết ra được phương pháp chính xác.
Không phải phù sư cấp Đại Sư, thì không có khả năng có thành tựu như vậy.
Cho nên Trang Úc Điệp luôn nghi ngờ, Ninh Phong không thể nào là phù sư cấp năm, bây giờ nàng đã xác nhận mình đoán không sai.
Lúc này.
Ninh Phong bạch y tung bay, đã lên đài.
Cùng với bốn người khác, đứng thành một hàng.
Mấy vạn người dưới đài, đều nín thở chờ đợi.
Bởi vì tiếp theo, chính là công bố người đứng đầu.
Người đứng thứ hai đã nghịch thiên như vậy, thì người đứng đầu, phải yêu nghiệt đến mức nào?
Liễu Thanh Mị hắng giọng, tiếp tục hô:
“Các vị đạo hữu, tiếp theo đây là công bố người đứng đầu trong cuộc thi đấu phù sư cấp tám.”
“Người đứng đầu cuộc thi đấu phù sư cấp tám lần này! U Loan!”
“Vẽ tổng cộng năm trăm năm mươi tám lá phá trận phù, một trăm hai mươi lăm lá trung phẩm! Mười bốn lá thượng phẩm!”
Sau đó, Liễu Thanh Mị quay đầu nhìn về phía sau:
“Tiếp theo, xin mời U Loan!”
Mà lúc này, trên đài, ở vị trí trung ương của hàng ghế khách quý, một nữ tu từ từ đứng dậy.
Tuổi chưa đến hai mươi, mặc bạch bào quét đất.
Ngũ quan tinh xảo, bộ dáng thanh lãnh.
Lúc này mọi người mới phát hiện, hóa ra nàng lại chính là vị nữ tu trẻ đẹp cưỡi long xa đến trước khi đại hội bắt đầu.
“Sao lại là nàng? Chẳng phải là người trong hoàng tộc…”
“Đúng thế, ta còn tưởng rằng nàng là khách quý trao giải, không ngờ cũng giống chúng ta, là phù sư dự thi!”
“Lợi hại vậy, tuổi còn trẻ, đã là phù sư cấp tám rồi sao?”
“Đạo hữu, bề ngoài không thể đại biểu cho tuổi tác được…”
“Kia là…… Kia là……”
Thấy người mà Liễu Thanh Mị vừa nói là hạng nhất, lại là nữ tu trẻ tuổi này, các phù sư dưới đài đều nghị luận ầm ĩ.
Thân phận của nàng, bọn họ đã sớm đoán là người trong hoàng tộc, nhưng không ngờ, đối phương cũng tham gia thi đấu phù sư, hơn nữa lại là cấp tám.
Nhưng mà.
Cũng có người cẩn thận, để ý đến một vấn đề.
“Số phù nàng vẽ ra, chỉ nhiều hơn người hạng hai Ninh Phong năm lá, nhưng phù trung phẩm, lại ít hơn Ninh Phong sáu lá. Vì sao nàng lại là người đứng đầu?”
“Đúng thế? Vì sao nàng có thể lấy hạng nhất?”
Lời này vừa nói ra, lập tức gây nên sự chú ý của các phù sư còn lại.
Bọn họ nhao nhao cúi đầu tính toán lại.
Tổng số phù của U Loan tuy nhiều hơn Ninh Phong mấy lá.
Nhưng số phù trung phẩm, lại ít hơn Ninh Phong mấy lá.
Thứ tự này, có vẻ hơi mờ ám!
Bạn cần đăng nhập để bình luận