Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 368: Nước ấm nấu vạn hưng

Chương 368: Nước ấm nấu vạn hưng
Ba người học trò, đều là người địa phương ở Ẩn Thanh thành.
Trương Chung, mười ba tuổi, Luyện Khí tầng hai.
Chu Hân, mười bốn tuổi, Luyện Khí tầng ba.
Đổng Tùng Cầm, mười bốn tuổi, Luyện Khí tầng hai.
Ninh Phong vừa tới liền bắt bọn họ phải nhớ kỹ quy trình vẽ phù tá lực, đợi khi bọn họ nhớ xong, liền để họ dùng giấy bút bình thường luyện tập vẽ. Việc này đã gia tăng độ khó học tập của họ lên rất nhiều. Bởi vì người mới nhập môn, thường là học từ dễ đến khó, trước học vẽ loại phù cơ bản nhất là sạch sẽ phù, mà phù tá lực thì nét bút lại quá nhiều, hơn nữa quy trình khống chế linh lực thu phóng cũng rất phức tạp. Vì vậy hai tháng trôi qua, vẫn không ai vẽ thành công một tấm thành phẩm.
Tuy nhiên trong hai tháng này, Ninh Phong phát hiện Đổng Tùng Cầm có thiên phú về phù lục cao hơn những người khác một chút. Bất kể là sử dụng ngòi bút vẽ phù, hay là về lý giải cùng nắm giữ linh lực dung hợp, nàng đều làm rất tốt. Tiếp theo là Trương Chung, Trương Chung là đứa con trai duy nhất trong ba người học trò. Theo lời cha hắn nói, Trương Chung là tứ linh căn, tư chất rất kém cỏi, tu luyện chín năm mới đột phá Luyện Khí tầng hai, nên trong nhà muốn để hắn thử luyện đan hoặc vẽ bùa, xem có thể tìm cho hắn một con đường phát triển tốt hơn hay không. Cuối cùng chính là Chu Hân, thiên phú ở mức bình thường. Thiên phú của Hoàng Ngôn Khanh, quả nhiên đúng như Ninh Phong đoán, biểu hiện chẳng ra sao, cùng lắm cũng chỉ tốt hơn Vạn Hưng một chút. Người có thiên phú phù lục kém cỏi nhất, chính là Vạn Hưng. Hắn tuy thường ngày hoạt ngôn, trông rất lanh lợi, nhưng khi cầm bút vẽ phù thì lại là một bộ dáng khác. Ninh Phong phát hiện Vạn Hưng thậm chí còn chưa hoàn toàn nắm vững tư thế cầm bút. Trong chuyện này có yếu tố thiên phú, cũng có ảnh hưởng từ hoàn cảnh bên ngoài. Vạn Hưng từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, thường xuyên sống lang thang đầu đường, căn bản không có cơ hội tiếp xúc những thứ như bút giấy. Ninh Phong hoài nghi tiến độ của hắn, cùng lắm chỉ được như nguyên chủ lúc trước mà thôi.
"Đạo phù lục, quý ở kiên trì, các ngươi không cần nôn nóng, nhất định phải vững vàng." Mỗi khi giảng bài xong, Ninh Phong đều sẽ động viên bọn họ một chút.
Mà trong khoảng thời gian này, bốn người dưới sự dẫn dắt của Hoàng Ngôn Khanh, đã bắt nhịp rất nhanh với các công việc trong cửa hàng, gần như mỗi người đều có thể một mình trông tiệm, tiếp đãi khách. Ninh Phong cũng thoải mái mà thảnh thơi, cứ cách hai ngày mới đến cửa hàng giảng bài một lần. Bình thường thì ở lại trong Trang Tử, ban ngày thì tu luyện vẽ bùa. Ban đêm thì cùng An Sở Khê bàn luận về đạo song tu. Phải nói, Đường Âm Như thật không nhìn lầm người, An Sở Khê vốn đã tu luyện qua mị thuật, bây giờ lại học bí kíp song tu do Ninh Phong đưa cho, nàng trong lúc song tu hoàn toàn có thể tự mình khống chế. Giường như một đạo trường, cả hai người đều cùng được lợi. Mỗi lần như vậy Ninh Phong đều có thể cảm nhận rõ tu vi của mình lại được nâng lên. Mà An Sở Khê đối với song tu lại càng hăng hái không biết mệt, bởi vì nàng phát hiện tu vi của mình, nhanh hơn bình thường tu luyện gấp đôi! Như lời nàng nói: “Không ngờ đạo này lại diệu kỳ đến thế, nếu có thể kiên trì ngày ngày song tu, thì tháng sau ta có thể chạm tới đỉnh Luyện Khí tầng bốn.” Thương thế của Quan Tuệ, bây giờ đã khỏi. Nàng bị cấm túc, ngay cả Trang Tử cũng không được ra ngoài, nên mỗi ngày nàng chỉ trốn trong sân của mình, điên cuồng tu luyện. Đường Âm Như sau khi được Ninh Phong cho phép, đã truyền đọc bản «Thái Cổ âm kinh» cho Quan Tuệ cùng Nhan Thủy Thu. Quan Tuệ ban đầu còn khịt mũi coi thường, nhưng sau khi đọc qua bản tâm kinh này, liền biết cuốn sách này tuyệt đối xem như một cơ duyên khó có được. Cho nên dạo gần đây ngoài ăn cơm và ngủ, thời gian còn lại của nàng đều dùng để tu luyện cổ thái âm kinh. Nhan Thủy Thu đương nhiên cũng biết «Thái Cổ âm kinh » không hề tầm thường, nhưng vì nàng vẫn đang trong thời gian mang thai, đành phải hạn chế việc tu luyện. Mà trong khoảng thời gian này, Ẩn Thanh thành cũng yên tĩnh hơn nhiều, các đại gia tộc đều đã biết điều hơn, nhất là Kha gia, lại càng tỏ ra dị thường thấp kém. Ninh Phong nhiều lần đi Trường Sa đường ăn điểm tâm, đều cố ý dừng lại một hai canh giờ quan sát, phát hiện Kha gia không hề có ai ra vào. Hắn không lo lắng việc Kha gia sẽ tấn công cửa hàng phù lục. Bởi vì với tình hình hiện tại, Kha gia tuyệt đối không dám động thủ trong thành. Đáng nói chính là, Kha gia ở Vinh Nam đại nhai cũng có một cửa hàng phù lục. Có điều khoảng cách cửa hàng của Ninh Phong khá xa, ở nơi cuối đường. Vị trí đó, là khu vực phồn hoa nhất phía nam thành, bởi vì nó nằm ngay ngã tư hai con đường huyết mạch, có lượng người qua lại rất lớn.
Chớp mắt đã ba tháng nữa trôi qua. Năm người trong cửa hàng phù lục, vẫn không ai có thể vẽ ra một tấm phù tá lực thành công.
Hôm đó, mẹ của Đổng Tùng Cầm tới, rất lễ phép mà nói với Ninh Phong, muốn đón Đổng Tùng Cầm về. "Ninh chưởng quỹ, con gái của tôi từ ngày mai sẽ không tới nữa."
Ninh Phong có chút bất ngờ: "Vì sao?"
Mẹ của Đổng Tùng Cầm sắc mặt có chút khó coi: "Đã hơn nửa năm rồi, nó ngay cả một tấm sạch sẽ phù đơn giản nhất cũng không học được, có lẽ là thiên phú của nó quá kém."
Ninh Phong lập tức hiểu ra, đối phương đã bắt đầu nghi ngờ năng lực giảng dạy của hắn. Nhưng hắn vẫn quyết định khuyên nhủ một phen: "Thiên phú của nàng kỳ thực không tệ đâu, cô có thể cho nàng thêm một ít thời gian nữa không?"
"Không cần." Mẹ của Đổng Tùng Cầm ngắt lời Ninh Phong, nhất quyết muốn dẫn con gái đi, nàng cảm thấy con gái của mình ở đây thật sự là quá thiệt thòi. Học không được gì thì chớ, còn phải giúp người khác làm việc miễn phí.
"Đã như vậy, ta trả học phí lại cho cô được chứ?" Ninh Phong cũng không miễn cưỡng, lời đến đây là hết, có nói thêm cũng vô ích.
"Vậy cũng không cần." Mẹ Đổng Tùng Cầm sắc mặt có chút tươi tỉnh, dẫn theo Đổng Tùng Cầm vội vã rời đi. Bái sư học phù nghệ, nếu theo giá thị trường, ba mươi khối linh thạch thật ra cũng vừa đủ nửa năm học phí. Trong suy nghĩ của nàng, vậy là huề vốn không ai nợ ai, nhưng nếu tiếp tục học nữa, nhất định là lãng phí tiền bạc. Vì nàng đã nghe con gái mình kể, suốt nửa năm qua trong năm người không có ai có thể thành công vẽ được một tấm phù! Điều này đã nói lên điều gì? Vị phù sư này, hoặc là không biết dạy, hoặc là không muốn dạy, hoặc giả là, căn bản hắn không có gì để dạy cả!
Ninh Phong bất đắc dĩ, đành để mặc hai mẹ con rời đi. Chuyện này, cũng mang đến một chút ảnh hưởng cho người nhà Chu Hân và Trương Chung. Lúc mẹ của Chu Hân cùng cha của Trương Chung tới đón con, trên mặt của họ lộ rõ vẻ nghi ngờ. Nhưng đúng vào ngày thứ tư sau khi Đổng Tùng Cầm rời đi, Hoàng Ngôn Khanh lần đầu tiên vẽ ra một tấm phù tá lực hạ phẩm. Việc này khiến Ninh Phong cảm thấy bất ngờ, tiến bộ của Hoàng Ngôn Khanh, nhanh hơn Chu Hân cùng Trương Chung. Ninh Phong suy đoán có lẽ nàng đã âm thầm, tự mình chăm chỉ luyện tập mới đạt được kết quả này. Ông trời không phụ lòng người, cần cù bù thông minh, câu nói này quả là không sai chút nào. Hoàng Ngôn Khanh thành công, không thể nghi ngờ đã cho hai người Chu Hân thêm một chút lòng tin, rất nhanh sau đó, vài ngày sau, Trương Chung và Chu Hân cũng thành công vẽ được phù tá lực. Chỉ có mỗi Vạn Hưng là vẫn không có tiến bộ gì.
Nhìn dáng vẻ lo lắng bất an của Vạn Hưng, Ninh Phong vỗ vỗ vai hắn: "Vẽ bùa cần phải từ từ, nước chảy thành sông, đừng quá nôn nóng."
Từ từ sẽ đến sao? Vạn Hưng lộ vẻ xấu hổ. Tuy Ninh Phong không thu học phí của hắn. Nhưng suốt nửa năm qua không có thu nhập, số linh thạch ít ỏi trên người hắn đã tiêu hết bảy tám phần rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc hắn sẽ phải đi uống gió tây bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận