Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 204: Khách khanh phủ nghị sự

Chương 204: Khách khanh phủ nghị sự
Tu sĩ uy vũ không nói nửa lời dư thừa, vài ba câu đã trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Phía dưới đám khách khanh nhốn nháo cả lên, bàn tán ồn ào.
Phòng nghị sự lập tức chẳng khác gì chợ vỡ, một trận la hét inh ỏi.
Ẩn Thanh thành là nơi nào, đám khách khanh đều rõ như lòng bàn tay, trong số họ không ít người đã từng trải qua hai nhà đại chiến.
Trương gia chiếm đóng Ẩn Thanh thành đã gần ngàn năm.
Từ sau khi Trương gia đánh lén Phượng Dao thành, bị Lâm gia phản kích thành công và diệt tộc thì Ẩn Thanh thành trở thành thành trì vô chủ.
Sau đại chiến, thực lực của Lâm gia tuy tổn thất khá nhiều, nhưng ít ra vẫn còn tu sĩ trong tộc và khách khanh đóng quân ở Phượng Dao thành.
Bọn cướp tu dù gan lớn đến đâu cũng không dám trực tiếp nhúng tay vào nội thành nơi gia tộc Lâm gia đóng quân.
Nhưng Ẩn Thanh thành thì lại xui xẻo.
Nghe nói, tộc địa Trương gia ở Ẩn Thanh thành lúc ấy bị tu sĩ Lâm gia vơ vét sạch sẽ.
Sau khi tu sĩ Lâm gia rút lui, vô số cướp tu ùn ùn kéo đến tộc địa Trương gia, gần như lật tung mọi thứ nơi đó.
Đến cả trận pháp linh mạch dưới lòng đất của Ẩn Thanh thành cũng bị cướp tu phá hỏng, trận kỳ bị đào lên đổi lấy Linh Thạch.
Còn về bên trong Ẩn Thanh thành, từ lâu đã biến thành luyện ngục.
Cướp tu cướp bóc, đốt giết, làm điều ác không chuyện nào không dám.
Các bang phái thế lực liên tục trỗi dậy, vô số tu sĩ để tự bảo vệ bản thân đã rời khỏi Ẩn Thanh thành.
Ninh Phong nhìn xung quanh, phát hiện biểu cảm của đám khách khanh đều khác biệt.
Có người vui vẻ, cũng có người mặt mày lo lắng.
“Chư vị!”
Tu sĩ uy vũ dừng lại hồi lâu, tựa hồ cố ý để cho đám khách khanh có thời gian giảm xóc, tiếp nhận nhiệm vụ đột ngột này.
Chờ phòng nghị sự không còn ồn ào như vậy, hắn mới tiếp tục nói:
“Lần này đến Ẩn Thanh thành, không chỉ có khách khanh mà còn có tu sĩ trong tộc cùng đi.”
“Đội hộ vệ trong thành cũng sẽ phái ra một bộ phận, cùng nhau đến Ẩn Thanh thành!”
“Các vị không cần lo lắng về vấn đề cung cấp tài nguyên, bởi vì chúng ta đã được hoàng triều cho phép, có thể điều động toàn bộ nhân viên ở Phượng Dao thành và Ẩn Thanh thành, bao gồm cả đan sư, luyện khí sư, phù sư, vân vân.”
Bây giờ Ninh Phong mới hiểu được, vì sao Lâm gia dạo trước điên cuồng chiêu mộ khách khanh, và không ngừng tuyển thêm đội hộ vệ.
Số lượng hộ vệ hiện tại đã vượt xa tổng số hộ vệ trước đại chiến.
Tất cả điều này, đều là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Lâm gia tiếp quản Ẩn Thanh thành, điều động nhân viên đến trấn thủ, tái thiết trật tự cho Ẩn Thanh thành.
Động thái này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Lâm gia.
Có được hai tòa Tiên thành, tài nguyên, nhân khẩu, thuế má đều có thể tăng gấp bội.
Ở cái thế giới này, hình thức phát triển cao nhất của Tiên Tộc chính là nắm trong tay Tiên thành.
Chỉ có nắm giữ Tiên thành, Tiên Tộc mới có căn cơ đứng vững, mới có tài nguyên vô tận.
Nếu không có tài nguyên, sao có thể gọi là nội tình? Lấy gì để phát triển?
Bất quá, đối với đông đảo khách khanh của Lâm gia mà nói, động thái này vừa là kỳ ngộ, vừa là mạo hiểm.
Có khách khanh xem đây là kỳ ngộ, bởi vì bọn họ chỉ có một thân tu vi, lại không có đất dụng võ.
Tại Phượng Dao thành thanh thủy quả canh thế này, căn bản không có bất kỳ món béo bở nào có thể kiếm được.
Nhưng nếu đi đến Ẩn Thanh thành thì khác.
Chỉ cần có thực lực, đừng nói giữ gìn trật tự, đến cả quy tắc trò chơi, cũng có thể tùy theo ý mình mà thiết lập.
Hơn nữa, Lâm gia thăng cấp thành Tiên Tộc sở hữu hai tòa Tiên thành, với thân phận khách khanh, họ tự nhiên cũng có thể theo đó mà ăn sung mặc sướng, nước lên thì thuyền lên.
Nói tóm lại, khuếch trương, đối với đại bộ phận khách khanh mà nói, tuyệt đối là chuyện tốt.
Về phần những khách khanh trên mặt lộ vẻ ưu tư, phần lớn là những người mới đến.
Gần đây để có thể chiêu mộ thêm khách khanh, Lâm gia đã hạ thấp điều kiện tu vi đầu vào.
Luyện Khí tầng sáu, chỉ cần vượt qua khảo hạch, đều có thể trực tiếp nhận chức khách khanh.
Việc hạ tiêu chuẩn tuyển chọn này thoạt nhìn có vẻ kém chất lượng.
Nhưng ý nghĩa sâu xa hơn là Lâm gia muốn bồi dưỡng nhân tài mới, bổ sung thêm sức mạnh cho đội ngũ khách khanh.
Những người mới tu vi không cao này, nếu ở Ẩn Thanh thành gặp phải cướp tu Luyện Khí hậu kỳ, tỷ lệ tử vong chắc chắn rất cao.
Ngoài ra, còn có một bộ phận khách khanh, lo lắng chính là gia đình của mình.
Bọn họ đến Ẩn Thanh thành, rời xa gia đình, yếu tố không an toàn của người nhà sẽ tăng lên.
"Chẳng lẽ đây chính là điều Quan Tuệ nói không may mắn?"
Ninh Phong nhìn vẻ mặt không đồng nhất của các khách khanh khác, không nhịn được thầm thì trong lòng.
Trước đó Trần Nguyệt Linh đã nói rõ với hắn, coi như hắn đảm nhận chức vụ khách khanh, chỉ cần mỗi tháng nộp lên một chút phù lục là được, không cần tham gia nhiệm vụ bên ngoài.
Cho nên, hắn không cần phải tham gia hành động của các khách khanh.
Nhưng, hoàng triều cho phép Lâm gia điều động tu sĩ được chứng nhận của hai thành Tiên Quốc, Ninh Phong có khả năng sẽ có trong danh sách điều động.
Tiếp theo.
Tu sĩ uy vũ thao thao bất tuyệt giảng gần nửa canh giờ.
Hắn giảng giải rất chi tiết những điều cần lưu ý trong nhiệm vụ điều động lần này cho đám khách khanh, đồng thời giới thiệu tình hình hiện tại của Ẩn Thanh thành.
Vấn đề lớn nhất Ẩn Thanh thành hiện tại phải đối mặt không phải là cướp tu trong thành.
Mấy tên cướp tu tản mát, sau khi đội hộ vệ tiến quân sẽ dần dần bị tiêu diệt hết.
Tai họa ngầm lớn nhất của Ẩn Thanh thành, lại là các Tiên Tộc khác xung quanh đang rình mò.
Căn cứ vào lý niệm cai trị trước nay của Đại Triệu Tiên Quốc, Tiên thành, ai có thực lực người đó có được, người có tài thì chiếm.
Sau đại chiến, Lâm gia không trực tiếp chiếm lấy Ẩn Thanh thành, lo lắng chính là các Tiên Tộc khác thừa cơ ra tay.
Bởi vì lúc đó, Trúc Cơ tu sĩ duy nhất trong tộc là Trần Nguyệt Linh đã bị thương.
Bây giờ Trần Nguyệt Linh đã khỏi hẳn, Phượng Dao thành lại trải qua một thời gian chỉnh đốn, nhân viên khách khanh và hộ vệ sung túc, lúc này mới bắt đầu tiếp quản Ẩn Thanh thành.
Những Tiên Tộc xung quanh, luôn chú ý động tĩnh ở Ẩn Thanh thành.
Dù thực lực của bọn họ kém hơn Lâm gia và Trương gia, nhưng chưa chắc không có chút tâm tư nào đó.
Một khi Lâm gia đóng quân ở Ẩn Thanh thành, thực lực sẽ bị phân tán, có lẽ điều này sẽ mang đến một chút cơ hội lợi dụng cho bọn họ.
Sau khi tu sĩ uy vũ phân tích tình hình một lượt, lại lớn tiếng nói:
“Danh sách nhân viên đi Ẩn Thanh thành và thời gian sắp xếp chúng ta đã lên kế hoạch từ trước, đã dán ở trên bảng thông báo đại sảnh, các vị có thể tự mình tìm đọc.”
“Còn danh sách nhân viên được Tiên Quốc chứng nhận điều động, thì dán ở cửa Ngoại vụ Đường Môn.”
“Nếu vị nào có người nhà là tu sĩ được Tiên Quốc chứng nhận cũng có thể đến xem.”
"Lần tụ họp này kết thúc ở đây, sau này nếu có thông báo khác, chúng ta sẽ báo qua lệnh bài."
Tu sĩ uy vũ vừa dứt lời, các khách khanh trong phòng nghị sự vội vàng đứng dậy, nối đuôi nhau đi ra, đến thẳng đại sảnh.
Ninh Phong cũng đi theo, đến đại sảnh xem xét, chỉ thấy mọi người đã sớm vây quanh trước một mặt tường phía bên phải.
Đi tới, ngẩng đầu lên nhìn, trên tường quả nhiên dán một tờ danh sách khách khanh.
Khách khanh nào đó, tháng mấy ngày mấy, thuộc nhóm thứ mấy, đi đến Ẩn Thanh thành.
Tất cả chỉ có những thông tin như vậy.
Các khách khanh xung quanh sau khi tìm thấy thông tin của mình trên đó, sắc mặt cũng khác nhau.
Thứ tự khác nhau, thời gian xuất phát trước sau sẽ khác.
Những người được sắp xếp đi sớm có vẻ vui mừng, đi sớm có lẽ còn có thể vơ vét được một chút lợi lộc.
Nhưng những khách khanh được sắp xếp đi sau cũng có người cảm thấy may mắn.
Đi muộn, nói không chừng sẽ an toàn hơn, bởi vì cướp tu có lẽ đã bị càn quét sạch rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận