Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 343: Trúc Cơ dùng trung phẩm

"Pháp Khí Thượng Phẩm không phải là rau cải trắng, đạo hữu à, ngài nhìn xem trong Phường thị có bao nhiêu cửa hàng, mấy nhà có đồ thượng phẩm để bán?"
"Cửa tiệm chúng ta có thể kiếm được một thanh, đã là rất không tệ rồi."
……Trải qua một phen giải thích của nữ tu.
Ninh Phong xem như đã hiểu rõ.
Pháp Khí Thượng Phẩm, ở Đông Vực, cái nơi mà đám tu sĩ Luyện Khí Kỳ tụ tập này, thuộc về loại tài nguyên khan hiếm.
Mấy thanh pháp kiếm thượng phẩm ở Phường thị này đều là do các cửa hàng thông qua một vài con đường đặc thù, mua lại từ hội đấu giá ở khu vực Trung Nguyên.
Giá cả đắt đỏ.
Hơn nữa, mấy thanh kiếm thượng phẩm ở Phường thị này thuộc tính không có gì nổi bật, Ninh Phong nghi ngờ đám cửa hàng này chỉ nhặt hàng thải mua về mà thôi.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc trước ở Phượng Dao Thành, khi Trương Thông tụ tập, lão thành chủ Phượng Dao Thành Lâm Bình đã đứng ra ngăn cản, dùng thanh cuồng diễm đao kia.
Cuồng diễm đao cũng là Pháp Khí Trung Phẩm, hơn nữa sau này rơi vào tay Ninh Phong, bị Ninh Phong xử lý trong Phường thị.
Lâm Bình là tu sĩ Trúc Cơ giai đoạn trước, đêm đó giao chiến cùng Trương Thông, chỉ trong mấy chục hơi thở ngắn ngủi, đã tung ra mấy trăm tấm Linh Thạch phù lục.
Là tu sĩ Trúc Cơ, mà vũ khí của Lâm Bình vẫn là pháp khí cấp trung phẩm!
Giờ Ninh Phong nghĩ lại, có lẽ Lâm Bình lúc đó cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Trong thị trường Tiên thành phụ cận, hầu như không có pháp đao thượng phẩm!
Có tiền chưa chắc đã mua được.
Huống chi, thanh cuồng diễm đao kia rất có thể là vật tổ truyền của Lâm gia.
Cuồng diễm đao và thuộc tính linh căn của Lâm Bình vô cùng phù hợp.
Lâm Bình có linh căn Hỏa hệ, công pháp của hắn, pháp khí, đều thuộc hệ Hỏa.
Pháp đao được Lâm Bình dùng lâu ngày, chắc chắn sẽ càng dùng càng thuận tay.
Có lẽ cũng bởi vì điều này, Lâm Bình mới luôn dùng Pháp Khí Trung Phẩm.
Nhưng nghe nữ tu ở ngọc kiếm đường kia nói, Đông Vực không chỉ là khu vực biên thùy, có vẻ như rất nhiều tài nguyên đều không chảy về bên này.
Trong ký ức kiếp trước, cũng không hề có những nội dung này.
Ninh Phong cảm thấy mình vẫn chưa hiểu rõ về địa lý phong tình xung quanh, cần bù đắp thêm một chút kiến thức về phương diện này.
Vì vậy khi đi ngang qua một cửa hàng bí tịch, Ninh Phong nói nhu cầu của mình với chưởng quỹ.
Cuối cùng chưởng quỹ đưa cho Ninh Phong một cuốn sách: “Cuốn sách này có mọi thứ mà ngươi muốn biết.”
Ninh Phong xem tên sách: « Thiên Nguyên địa lý luận thuật bách khoa toàn thư ».
Cuốn sách này rất dày, ghi chép tất cả hoàn cảnh địa lý của Đại Triệu Tiên Quốc và các Tiên Quốc khác, bao gồm tất cả vị trí Tiên thành, tên các loại dãy núi, sông ngòi.
Ngay cả một số trấn lớn ở phàm tục cũng được ghi rõ ở trên.
Có thể nói đây là bộ bách khoa toàn thư về địa lý của thế giới này.
Ninh Phong đưa ba mươi khối Linh Thạch nát, mua quyển sách này.
Hắn dự định khi rảnh rỗi sẽ đọc quyển sách này để gia tăng thêm chút thường thức về địa lý.
Ra khỏi Phường thị, Ninh Phong cố ý đi về phía bên trái, chuẩn bị xem một chút đám người môi giới đấu giá đặc biệt đạo lữ.
Mua thì chắc chắn không thể nào rồi.
Nhưng nếu gặp được nữ tu xinh đẹp, đứng ở dưới đài nhìn ngắm đánh giá một chút, cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng đáng tiếc, hôm nay toàn bộ đám người môi giới đều không ra quầy, trước cổng Phường thị trống rỗng, chỉ có mấy người bán pháp bào vỉa hè.
Ninh Phong đành đi vào một con hẻm tối, gọi trời u tước ra, bay thẳng về trang viên.
"Ngươi mua một cửa hàng trong thành sao?"
Trong bữa tối, Đường Âm Như nghe Ninh Phong nhắc tới chuyện này, sắc mặt có chút ước ao.
Ninh Phong gật đầu nói: "Có một mặt tiền cửa hàng, có thể bán một chút phù lục thừa, hơn nữa trận pháp của ngươi cũng có thể bán cùng."
Đường Âm Như hỏi: "Bao giờ thì ngươi về Phượng Dao Thành, tiện đường đem cửa hàng nhỏ của chúng ta trước đây bán đi."
"Chuyện này đã hai ba năm rồi!"
Đường Âm Như thường nhớ tới cửa hàng nhỏ ở Phường thị Phượng Dao Thành.
Mỗi lần nghĩ đến việc này, nàng lại cảm thấy hối hận.
Lúc trước đã bảo Ninh Phong bán cửa hàng nhỏ đi, thế nhưng Ninh Phong nhất quyết không nghe, còn cho người khác thuê để mở cửa hàng pháp khí.
Sau khi Ninh Phong đến Ẩn Thanh Thành, cứ ba tháng Tần Tuyết và Diệp Oánh đều đến Phường thị thu tiền thuê.
Nhưng sau khi định cư ở Lưu Tiên sườn núi thì không còn thu được tiền thuê của cửa hàng nhỏ ở Phượng Dao Thành nữa.
"Ngày khác ta sẽ tìm thời gian quay về một chuyến, giải quyết cửa hàng nhỏ đi."
Ninh Phong rất coi thường chuyện này.
Cửa hàng nhỏ ở Phường thị Phượng Dao Thành, còn có viện tử ở Trường Sinh hạng, hắn đã sớm chuẩn bị bỏ rồi.
Lần trước nghe Lam Linh nói, trong đợt thú triều tấn công, rất nhiều viện tử ở Trường Sinh hạng đều đã biến thành phế tích.
Nếu là như vậy thì tình hình ở trong Phường thị đoán chừng cũng không khá hơn gì.
Việc tiền thuê của cửa hàng nhỏ có thu về được hay không vẫn là hai chuyện.
"Khi nào thì khai trương?"
Quan Tuệ ở bên cạnh chen vào hỏi.
Ninh Phong nói: "Còn sớm, gấp cái gì? Chờ ta vẽ nhiều thêm chút phù lục rồi tính."
Hắn nhìn về phía Quan Tuệ, cười nói: "Thời gian khai trương này, chắc là phải nhờ ngươi định đoạt."
Dứt lời, Ninh Phong lấy khế ước ra đưa cho Quan Tuệ.
Mây cửa phi cơ Đường gia, vọng khí phong thủy tự thành một trường phái riêng, Quan Tuệ chắc là rất am hiểu chuyện này.
Quan Tuệ ghi lại địa chỉ trên khế ước, liền gật đầu nói: "Cái này có gì khó? Để ta giúp ngươi tìm ngày tốt tháng đẹp!"
Ngày hôm sau lúc ăn cơm.
Quan Tuệ liền nói với Ninh Phong: "Ngày mười hai tháng năm là ngày tốt để khai trương."
Ninh Phong âm thầm tính nhẩm, vẫn còn hơn một tháng.
Có thể tranh thủ thời gian này để vẽ thêm nhiều phù lục.
Nhưng chỉ bán mỗi phù lục thì cũng không ổn, thế là hắn hỏi Diệp Oánh ở bên cạnh: "Bây giờ số lượng phù da trong tay chúng ta có sẵn hết thảy là bao nhiêu?"
Diệp Oánh đáp: "Bao gồm cả số chế từ trước ở Phượng Dao Thành, cộng thêm số da yêu thú gần đây trong trang viên này thì hết thảy có bốn mươi lăm vạn tấm."
Ninh Phong nghe vậy giật mình: "Nhiều như vậy? Vậy thì không vội, sau này cứ tiếp tục chế phù da theo tốc độ bình thường là được."
Dưới sự dẫn dắt của Diệp Oánh, mấy hạ nhân trong trang viên ngày nào cũng chế tạo phù da không ngừng nghỉ.
Số da yêu thú giết trong đợt thú triều, hiện tại lột da xong thật ra cũng chưa đến hai thành.
Số da thú còn lại nếu mà chế thành phù da thì số lượng nhiều đến mức Ninh Phong căn bản dùng không hết.
Cho nên đây cũng là nguyên nhân mà Ninh Phong dự định mở một cửa hàng phù lục. Phù da nhiều quá, có thể dùng để bán ra, mà chắc chắn có thể trở thành một khoản thu nhập quan trọng của cửa hàng phù lục.
Trong hơn một tháng tiếp theo, ngày nào Ninh Phong cũng rất chăm chỉ vẽ bùa.
Cây bút điểm thúy trúc này sau khi mua, viết trên đá, quả thật tốt hơn bút ngọc phù trước đây, ít bước niệm chú hơn, hiệu quả tĩnh tâm lại vô cùng rõ rệt.
Hiệu suất đề cao lên rất nhiều.
Mỗi khi vẽ bùa, Ninh Phong đều để Cố Phi ở bên cạnh hầu hạ.
Rửa bút, mài mực, kiểm kê thành phẩm, phân loại phù lục.
Những việc này, toàn bộ đều giao cho Cố Phi.
Cố Phi cũng không khiến Ninh Phong thất vọng, lần nào cũng xử lý đâu ra đấy.
Lúc bắt đầu, Cố Phi cảm thấy rất nghi hoặc.
Phù sư vẽ bùa, cũng như những nghề thủ công khác, thuộc về công việc tư mật.
Thông thường, phù sư khi vẽ bùa sẽ không bao giờ cho người ngoài nhìn thấy.
Nhưng Ninh Phong dường như không hề để ý, cứ như không quan tâm Cố Phi quan sát ở một bên.
Đến một lần, khi Ninh Phong vẽ xong một lá phù tá lực, sau đó đưa bút qua cho Cố Phi: "Nào, ngươi vẽ một tấm cho ta xem thử."
"Cái gì?"
Cố Phi nghe vậy giật mình, ngẩng đầu nói: "Gia chủ, ta...ta vẽ sao?"
"Đúng! Ngươi vẽ đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận