Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 177: Mạnh cưới Đường Tiên tử

Chương 177: Cậy mạnh cưới Đường Tiên tử
Phần hiệp ước này, trên văn bản có quy định rõ ràng, Ninh Phong đảm nhiệm Khách khanh Lâm gia có thời hạn hiệu lực là suốt đời.
Về phần phúc lợi, tại giai đoạn Luyện Khí trung kỳ, mỗi tháng Ninh Phong có thể nhận mười ba khối Linh Thạch tiền lương Khách khanh từ Lâm gia.
Nếu hắn tấn cấp lên Luyện Khí hậu kỳ, lương tháng mỗi tháng sẽ tự động tăng lên hai mươi khối Linh Thạch.
Còn trên Trúc Cơ về sau mỗi tháng tiền lương là bao nhiêu Linh Thạch, trên hiệp ước không có ghi rõ.
Mà phạm vi chức vụ mà Ninh Phong đảm nhận, trên hiệp ước cũng không hề nói rõ.
Nữ tu cố ý giải thích cho Ninh Phong điều này: "Nếu ngươi nhận chức phù sư Khách khanh, không cần mỗi ngày đến nội vụ đường báo danh, chỉ cần mỗi tháng mang đến nộp một ít phù lục là được."
"Trong hiệp ước không có ghi rõ, ý là không quy định số lượng phù lục cần nộp mỗi tháng!"
"Về phần nộp bao nhiêu, tùy vào tấm lòng và năng lực của ngươi."
Ý này thực ra rất rõ, Linh Thạch ta đã chi ra, ngươi muốn đưa bao nhiêu phù lục thì tùy ý ngươi quyết định.
Ninh Phong khẽ gật đầu, xem lại một lượt hiệp ước, xác nhận không có vấn đề gì, lúc này mới điểm một đạo khí tức để hoàn thành ký kết.
Nữ tu tiếp nhận hiệp ước, cất giữ cẩn thận, rồi lật sang một quyển sách khác trên bàn, tìm thông tin thân phận của Ninh Phong.
Sau đó hỏi: "Thưa phù sư, hiện giờ tu vi của ngươi là Luyện Khí tầng sáu, mỗi tháng tiền lương là mười ba khối Linh Thạch. Bây giờ ngươi có thể nhận trước ba tháng tiền lương, ngươi muốn nhận luôn không?"
Muốn! Chắc chắn phải nhận, còn cần hỏi sao?
Ninh Phong đã cân nhắc kỹ, quyết định gia nhập Lâm gia làm Khách khanh, thực ra là do nhiều nguyên nhân.
Nhưng việc có lương tháng trọn đời này, cũng là một phúc lợi hấp dẫn hắn.
"Lĩnh, nhận luôn bây giờ!"
Nữ tu gật nhẹ đầu, nhanh chóng làm thủ tục nhận lương tháng cho Ninh Phong.
Nàng không hề hay biết Ninh Phong đã thăng lên Luyện Khí tầng bảy, cho nên dựa theo tiêu chuẩn lương tháng Luyện Khí trung kỳ để đăng ký cho Ninh Phong.
Ninh Phong tự nhiên cũng sẽ không nói rõ, dù Luyện Khí tầng bảy mỗi tháng có thể nhận nhiều hơn bảy khối Linh Thạch, nhưng hắn thấy việc quá sớm bại lộ cảnh giới tu vi của mình là một chuyện rất ngu xuẩn.
Hắn mang hệ thống độ thuần thục, tốc độ tăng cảnh giới có phần nhanh, những việc này không thể để cho bất kỳ ai biết.
Chỉ cần kéo dài thời gian, tốc độ tăng tiến tu vi cảnh giới của hắn sẽ không lộ ra quá chói mắt.
Sau khi nhận ba mươi chín khối Linh Thạch, Ninh Phong ký tên đồng ý vào danh sách, cho thấy mình đã nhận tiền lương của các tháng trước.
Sau đó liền chuẩn bị rời đi.
Nữ tu lại cười nói: "Thưa phù sư, hình như ngài quên điều gì thì phải……"
À, đúng, phù lục.
Ninh Phong vỗ trán một cái, cười nói: "Xin lỗi, ta nhất thời đã quên."
Rồi lấy ra ba mươi tấm phù lục từ túi trữ vật, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
"Những phù này, có đủ để nộp ba tháng này không?"
Nữ tu cúi đầu nhìn, các phù lục trên mặt bàn toàn là trung phẩm.
Mười cái hồi xuân phù trung phẩm, mười cái ngự phong phù trung phẩm, mười cái tá lực phù trung phẩm.
"Thưa phù sư nói đùa, nộp bao nhiêu là do tay ngươi dư dả hay không, chứ không có chuyện đủ hay không đủ."
Nữ tu rất bất ngờ, bởi ba mươi tấm phù lục trung phẩm của Ninh Phong, đều là những phù lục bán chạy trên thị trường, trị giá hơn mười khối Linh Thạch.
Điều này tương đương với việc Ninh Phong đưa nộp số tiền của một tháng lương, đã vượt quá tưởng tượng của nàng.
Nhưng Ninh Phong lại không nghĩ vậy, trong mắt hắn, mấy tấm da phù do tỳ nữ tự làm đã đổi được gần bốn mươi khối Linh Thạch, phi vụ này có lời.
Hơn nữa lần đầu tiên thực hiện nghĩa vụ phù sư Khách khanh, ít nhiều hắn cũng muốn thể hiện chút thành ý.
Đã quyết định nương thuyền Lâm gia, vậy thì dứt khoát dựa cho vững vàng.
"Thưa phù sư, đây là lệnh bài Khách khanh của ngài."
Nữ tu lại lấy ra một tấm lệnh bài từ trong ngăn tủ bên cạnh, nói: "Khi có hội nghị Khách khanh, hoặc là khi cần thông báo chuyện gì, chúng tôi sẽ liên lạc với ngài qua lệnh bài này."
"Lệnh bài? Trước đó Trần gia chủ đưa ta một cái tấm bảng thế này, cô xem có dùng được không?"
Ninh Phong lấy tấm lệnh bài màu đen ra đưa cho nữ tu.
Nữ tu nhận lấy xem, liền trực tiếp ngẩn người.
Lệnh bài của Ninh Phong, rõ ràng là lệnh bài chuyên dùng cho tu sĩ Lâm thị trong tộc.
Hơn nữa cấp bậc của lệnh bài này còn cao hơn cả lệnh bài Khách khanh.
Chủ mẫu lại đưa cho một người ngoài lệnh bài cấp bậc cao như vậy, chuyện này khiến nàng rất nghi hoặc.
Người này chỉ là một người Luyện Khí tầng sáu, ai cũng biết Khách khanh của Lâm gia thường chỉ tuyển chọn những tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ.
Khách khanh Luyện Khí trung kỳ chỉ có số ít, mà còn đều được mời theo dạng phá lệ, vì bọn họ có một vài đặc thù.
Chủ mẫu, tại sao lại coi trọng phù sư này đến vậy?
Chẳng lẽ vì nhắm đến thân phận phù sư ngũ giai của hắn?
Nhưng ở thành Phượng Dao này không hề ít phù sư ngũ giai.
Nữ tu tuy nghi hoặc, nhưng nàng tự nhiên sẽ không nhiều lời, liền vội vàng trả lại lệnh bài cho Ninh Phong: "Nếu ngài đã có tấm bảng hiệu này, vậy không cần lệnh bài Khách khanh nữa, ngài cứ giữ kỹ nó là được."
Chào từ nữ tu, Ninh Phong liền rời khỏi nội vụ đường, trở về nhà.
Vừa rẽ vào Trường Sinh Hạng, đang suy nghĩ có nên tìm Đường Âm Như để nói rõ kế hoạch của mình hay không.
Đột nhiên, một người từ trong hẻm đi ra, suýt chút nữa đã va phải Ninh Phong.
Ninh Phong thì chuẩn bị đi vào Trường Sinh Hạng, mà người kia thì từ hẻm đi ra.
Có lẽ là hai bên đều đang nghĩ chuyện, lực chú ý không đặt xung quanh, thêm vách tường chắn ánh mắt của hai người, nên suýt chút đã đụng nhau.
May mà Ninh Phong nhanh chóng né sang một bên, còn đối phương cũng không ngờ có người đi tới, nên dưới tình thế cấp bách cũng lùi lại một bước.
Lúc này mới tránh được va chạm.
Ninh Phong nhìn kỹ lại, thì ra là viện tử số hai Chung Tùy.
Người này từ trước đến nay không có qua lại gì với Ninh Phong, bất quá lúc này đã gặp mặt rồi, Ninh Phong không thể không cố nở nụ cười, định chào hỏi đối phương.
Nhưng Chung Tùy lùi một bước rồi lại trừng Ninh Phong một cái giận dữ, lạnh nhạt nói: "Ngươi có biết đi đường không vậy?"
Nói xong không để ý đến Ninh Phong, tiếp tục đi ra hẻm.
Ninh Phong ngây người ra, rồi lại tự giễu lắc đầu, tiếp tục đi về viện tử của mình.
Khi đi đến cuối ngõ hẻm, liền phát hiện có ba người đang đứng ở đó.
Là hai cô gái, cùng Quan Tuệ.
Bọn họ đang đứng trước cổng sân nhà Đường Âm Như, tựa hồ cúi đầu trò chuyện với nhau.
Mặt Quan Tuệ đầm đìa nước mắt, xem chừng vừa mới khóc xong, trong mắt nàng lúc này còn mang theo vẻ giận dữ.
Còn Tần Tuyết và Diệp Oánh thì ở bên cạnh, đang an ủi Quan Tuệ.
Ninh Phong bước nhanh đi tới, Quan Tuệ đột nhiên phát hiện Ninh Phong trở về, liền quay người trực tiếp đi vào nhà mình.
"Rầm!" một tiếng, cửa đóng lại.
Ninh Phong đi đến, nhíu mày hỏi hai cô gái: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Tuyết và Diệp Oánh nhìn về phía nhà Đường Âm Như một cái, rồi cúi đầu xuống, không nói gì.
"Về nhà thôi."
Ninh Phong mở cổng sân, hai cô gái vội vàng theo vào trong viện.
Chờ Tần Tuyết đóng cửa lại.
Ninh Phong quay người lại, mặt lạnh lùng nhìn Tần Tuyết.
Tần Tuyết bị Ninh Phong nhìn đến có chút căng thẳng, nhất thời lắp bắp nói không ra lời: "công...công tử..."
Diệp Oánh thấy vậy, nhịn không được xen vào nói: "công tử, cái tên Chung gia chủ của viện số hai vô lễ lắm, hắn vừa mới đến tìm Đường gia chủ, đòi Đường tiên tử làm đạo lữ của hắn!"
"Hắn còn lớn tiếng! Bảo cho thời hạn ba ngày, nếu Đường gia chủ không chịu thì sẽ khiến cho nàng sống không bằng chết!"
"Đường gia chủ đương nhiên không chịu rồi, nhưng mà cái tên Chung gia chủ kia vậy mà còn định động tay động chân với nàng, Tiểu Tuệ liền xông lên đẩy hắn ra, lại bị Chung gia chủ cho ăn một cái tát!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận